TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2672 “TIÊU DIỆT THẦN Y LÂM”.

“Sao thế? Cậu không cần...đội quân đó à?”, Mạn Sát Hồng hỏi.

“Một đám mất nhân tính thì cần làm gì? Thực lực của chúng có mạnh thì tôi cũng không quan tâm”.

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tôi đã nói quân đoàn Long Huyền bao vây toàn bộ chân núi rồi. Ở đây, sẽ là nấm mồ chôn sống bọn chúng”.

Nói xong, Lâm Chính lao ra khỏi Vân Đoan Tự.

“Thần y Lâm, đợi đã, thần y Lâm...”, Mạn Sát Hồng hô lên.

Thế nhưng Lâm Chính không buồn quan tâm, chỉ đuổi theo đám ma nhân. Ra khỏi miếu, đám ma nhân này điên cuồng bỏ chạy.

Thế nhưng chúng đều chạy về một hướng đó chính vực Vân Đoan ở phía Nam.

Vực Vân Đoan khá nguy hiểm, đường núi khấp khuỷu, rất ít người đi phượt có thể leo được lên đây. Nghe nói ngay cả các cao tăng cũng ít lên. Mỗi năm đều có người thử thách bằng việc leo lên đây nhưng đều bị rơi xuống, thịt nát xương tan.

Có điều đối với đám ma nhân thì điều này chẳng có gì là khó. Những tên ma nhân bị chặt một tay nhanh chóng có mặt ở đây. Trên vực núi, một đám ma nhân đang ngồi khoanh chân giống như tu luyện.

“Đại nhân, đại nhân, không hay rồi”, đám ma nhân điên cuồng lao tới, quỳ phụp xuống và kêu gào: “Thần y Lâm đuổi giết đến nơi rồi”.

“Cái gì? Thần y Lâm sao?”

Đám ma nhân này đồng loạt mở mắt, đứng bật dậy.

“Sao có thể, tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?”

“Không phải là cậu ta đang phải phòng ngự ở Giang Thành sao?”

“Cậu ta điên rồi chắc”.

Tất cả đều không dám tin. Một ma nhân tóc đỏ mặc giáp đỏ bước tới nhìn chăm chăm vào những cánh tay của đám ma nhân và nói: “Các người nói hẳn hoi xem nào”.

“Huyết Bạo Đại Nhân, chúng tôi không hề lừa đại nhân. Đúng là thần y Lâm đã xuất hiện. Cậu ta ở trên núi, vừa ở trong Vân Đoan Tự nữa. Mấy chúng tôi giao đấu với cậu ta. Cả Mạn Sát Hồng cũng có mặt. Tất cả họ đều ở đây”, tên ma nhân run rẩy thuật lại.

“Xem ra thần y Lâm tới vì chúng ta rồi. Hừ, chỉ đáng tiếc là cậu ta không biết tự lượng sức mình".

Huyết Bạo lạnh lùng nói: “Các người nhanh chóng chuẩn bị. Nếu chúng ta mà có thể tiêu diệt được thần y Lâm ở đây thì có thể lập được công lớn và sẽ được thưởng đấy”.

“Giết giết!”

“Tiêu diệt thần y Lâm”.

Đám đông kích động hô hào. Mỗi người đều chỉ muốn băm vằm thần y Lâm ra làm tám mảnh.

“Thần y Lâm giờ đang ở đâu vậy?”, Huyết Bạo lạnh lùng nói.

“Cậu ta...”

“Tôi ở đây”, không đợi đám ma nhân trả lời thì đã có một giọng nói vang lên.

Đám Huyết Bạo đồng loạt quay qua nhìn. Một bóng người đứng ngay bên bờ vực từ lúc nào không hay.

Đó chính là Lâm Chính.

Vụt! Tất cả đám ma nhân đều vô thức rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn anh.

“Huyết Bạo, từ khi nào mà lại nhát gan thế, nhìn thấy thần y Lâm mà mặt cắt không ra hạt máu vậy”.

Lúc này, một giọng nói khác vang lên. Đó chính là Mạn Sát Hồng.

“Đồ súc sinh”

Huyết Bạo trừng mắt với Mạn Sát Hồng và hừ giọng: “Mà cũng tốt, đỡ tốn thời gian tới Giang Thành giết các người. Hôm nay tôi sẽ mang đầu của thần y Lâm và bà mang về cho Ma Quân Đại Nhân, chắc chắn là sẽ được thưởng lớn đây”.

“Khẩu khí gớm thế, để xem ai lấy đầu ai nhé”, Mạn Sát Hồng cười lạnh lùng và bước tới.

Đọc truyện chữ Full