TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2675 “CẬU LẠI… CÒN LÀ THỐNG LĨNH?”.

“Hời cho hắn rồi!”.

Nhìn Huyết Bạo bị bắn chết, Mạn Sát Hồng thầm hừ một tiếng, nhưng trong mắt cũng có chút kinh ngạc.

Mạn Sát Hồng phát hiện hỏa lực của quân đội Long Quốc… hình như đã khác với trước kia.

Số lửa này hoàn toàn được phát triển nhằm vào các cao thủ võ thuật.

Nếu đổi lại là Mạn Sát Hồng, e rằng cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn, e là không thể đối kháng với nó.

Trừ khi là mười ba Ma Quân xuất hiện.

Lửa lớn ở trên núi nhanh chóng được Lâm Chính dập tắt.

Lâm Chính cũng đã xuống núi.

“Thống lĩnh Lâm!”.

Một người phụ trách của quân đoàn Long Huyền bước nhanh tới, hành lễ với Lâm Chính: “Tất cả kẻ địch ở lối ra vào đều đã bị tiêu diệt!”.

“Tốt lắm, tiếp tục lên núi tra xét, tiêu diệt hết những kẻ lọt lưới!”.

“Tuân lệnh!”.

Người đó hô lên, sau đó phất tay, quân đội Long Huyền hùng dũng đi thẳng vào núi Vân Đoan.

Mạn Sát Hồng hít sâu một hơi, không dám tin nhìn Lâm Chính.

“Cậu lại… còn là thống lĩnh?”.

“Trước kia tôi đến nước Anh Hoa một chuyến, lúc quay về thì lên chức rồi”, Lâm Chính thuận miệng nói.

Mạn Sát Hồng quanh năm ở sâu trong Thiên Ma Đạo, đương nhiên không biết chuyện này.

“Xem ra thân phận của cậu rất phức tạp”, Mạn Sát Hồng nói.

“Bây giờ lực lượng này của Thiên Ma Đạo đã bị tiêu diệt, chúng ta có thể kê cao gối ngủ rồi, về thôi”, Lâm Chính nói.

“Kê cao gối ngủ? Ha, cậu nhầm to, nhóm người này của Thiên Ma Đạo chết đi, chiến lực chủ yếu của Đào Thiên Tam hầu như bị đánh tan. Nếu tin tức này truyền đến Thiên Ma Đạo, chắc chắn sẽ dẫn tới một trận náo động, cấp trên nhất định sẽ chú ý. Đến lúc đó, người đến công phạt Giang Thành không chỉ có Đào Thiên Tam và Công Thâu Nhất Nhân, có lẽ còn có nhiều Ma Quân và Ma Nữ mạnh hơn tham dự. Lúc đó đừng nói cậu có quân đoàn Long Huyền trợ giúp, dù có thêm vài quân đoàn nữa cũng không được tích sự gì! Sức mạnh tổng thể của Thiên Ma Đạo cậu không thể tưởng tượng được đâu!”, Mạn Sát Hồng cười nhạt.

“Nhưng bà cũng đâu biết gì về sức mạnh của tôi. Tôi chỉ cần thời gian vài ngày, đến lúc đó dù cho mười ba Ma Quân có đến cùng lúc, tôi cũng không sợ”.

Lâm Chính nói, đi thẳng ra ngoài.

Mạn Sát Hồng sửng sốt, ngay sau đó cười nhạt lắc đầu: “Đúng là nghé con không sợ hổ, cứ tiếp tục khoác lác đi”.

Ở lối ra vào Thiên Ma Đạo.

Nơi này đã hội tụ mấy vạn người của Thiên Ma Đạo.

Đám người này không chỉ là lực lượng của Đào Thiên Tam, mà còn có không ít người đến từ đội ngũ của Công Thâu Nhất Nhân.

Đào Thiên Tam ngồi trong đình hóng gió cũ nát trên một ngọn núi cao, vừa uống rượu mạnh màu đỏ như máu, vừa hờ hững quan sát lực lượng tập kết ở bên dưới, sâu trong đáy mắt toát lên vẻ dữ dằn.

“Thần y Lâm! Lần này tôi nhất định sẽ san bằng Giang Thành, nhất định sẽ khiến cậu rơi vào nỗi đau khổ vô tận!”, Đào Thiên Tam dữ tợn nghiến răng nói: “Còn cả con ả kia nữa, dám chạy đến Giang Thành, đúng là khiến mặt mũi tôi mất sạch! Đợi tôi bắt sống con ả kia về, nhất định sẽ trói ả trước cửa lớn, để cho ma nhân lăng nhục thỏa thích!”.

“Ha, mấy lời oán hận ai mà không nói được? Nhưng có làm được hay không lại là chuyện khác! Đào Thiên Tam, ông cũng chỉ được thế thôi!”.

Một tiếng cười lạnh nhạt sắc bén vang lên.

Đào Thiên Tam càng thêm tức giận, quay đầu nhìn thì lại sững sờ, đè nén lửa giận trong lòng mình, lên tiếng: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là Tẩu Nghiên Ma Nữ đại nhân!”.

“Đào Thiên Tam, bây giờ ông vẫn giống như một thằng hề chọc người ta cười! Ma Nữ ghép đôi với mình chạy đến Giang Thành nhào vào lòng người đàn ông khác, trong lịch sử Thiên Ma Đạo chúng ta cũng chưa từng có chuyện như vậy! Ma Quân như ông đúng là nhu nhược!”, người đến cười nói.

Đọc truyện chữ Full