"Tịnh Thế Bạch Liên nằm trong tay thần y Lâm à? Sao có thể?”
“Đương nhiên là do thần y Lâm dùng mưu kế ăn cắp rồi”, Mạn Sát Hồng hừ giọng: “Kẻ đó giảo hoạt, vô liêm sỉ, cậu ta lợi dụng thủ đoạn để ăn cắp Tịnh Thế Bạch Liên, sau đó dùng thứ này để uy hiếp Thần Hỏa Tôn Giả. Vì vậy Thần Hỏa Tôn Giả mới tức giận chạy tới Giang Thành rồi lại lầm lũi rời đi. Đó chính là vì cậu ta lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra làm lá chắn”.
“Hóa ra là vậy”, đám đông bừng tỉnh.
“Thần y Lâm có Tịnh Thế Bạch Liên thì chắc chắn sẽ thắng, chúng ta mà tấn công Giang Thành cũng chỉ có nước chết thôi. Thế thì cậu ta không có gì phải lo lắng mới đúng, cô cũng thế. Tại sao còn quay về đây?”
Đám đông đồng loạt quay qua nhìn Mạn Sát Hồng. Mạn Sát Hồng trầm giọng: “Bởi vì sau khi Thần Hỏa Tôn Giả bị thần y Lâm dọa sợ, rời khỏi Giang Thành thì đã tới vùng lạnh cực Bắc tìm thứ khắc chế với Tịnh Thế Bạch Liên. Thần Hỏa Thánh Nữ đã đầu quân cho thần y Lâm rồi, theo như cô ta nói thì vùng cực lạnh đó có pháp khí có thể khác chế Tịnh Thế Bạch Liên. Một khi Thần Hỏa Tôn Giả mà có được thứ đó thì Tịnh Thế Bạch Liên cũng chẳng là gì. Chính vì vậy Giang Thành sắp đón nhận đòn phản công của cả Thiên Ma Đạo và Thần Hỏa Tôn Giả, khi đó tôi mà ở đấy khác gì tự chôn mạng mình?”
“Vậy sao?”
Đám đông bán tín bán nghi. Đào Thiên Tam cười lạnh: "Mạn Sát Hồng, cô coi chỗ chúng tôi là thế nào thế? Cô muốn đi thì đi muốn đến thì đến à? Thật nực cười. Cô coi chúng tôi là ai? Là nơi dung nạp những kẻ phản bội sao? Cô tưởng về tới Thiên Ma Đạo là có thể sống sót à?”
Nói xong, ông ta phất tay: “Bắt cô ta nhốt lại, tôi sẽ từ từ giày vò cô ta”.
“Vâng”, ma nhân bên cạnh lao lên. Thế nhưng khi đám người này vừa mới tiếp cận thì đã bị Mạn Sát Hồng chưởng chết.
“Cô dám phản kháng à?”, Đào Thiên Tam tức giận, định đích thân ra tay.
Mạn Sát Hồng hét lớn: “Cút hết cho tôi, không tất cả đều chết cả đấy”.
Nói xong, cô ta lấy ra một bông hoa sen vô cùng xinh đẹp và giơ lên đỉnh đầu. Đám đông thấy vậy thì trố tròn mắt.
“Đó là...”
“Tịnh Thế Bạch Liên?”, Tẩu Nghiên và Công Thâu Nhất Nhân thất thanh.
“Đào Thiên Tam, nếu ông không muốn chết thì lập tức quỳ xuống cho tôi. Nếu không, tôi sẽ khiến các người biến thành khói bụi đấy”, Mạn Sát Hồng tức giận quát lớn.
“Dừng tay lại cho tôi”, Công Thâu Nhất Nhân hô vang.
“Công Thâu Đại Nhân đừng hoang mang. Chắc chắn người này lấy Tịnh Thế Bạch Liên giả ra để dọa chúng ta. Đợi tôi tháo xương, lột da cô ta ra đã”, Đào Thiên Tam không tin.
“Vậy cứ thử xem”, Mạn Sát Hồng hừ giọng, khởi động Tịnh Thế Bạch Liên.
Bông hoa bỗng phát ra ánh sáng lấp lánh. Công Thâu Nhất Nhân và Tẩu Nghiên sợ hết hồn. Đào Thiên Tam cũng phải khựng người.
Ánh sáng này...Lẽ nào đây chính là Tịnh Thế Bạch Liên?
“Dừng tay”, Công Thâu Nhất Nhân hét lớn, lập tức lao về phía Đào Thiê Tam và đạp vào gối của ông ta.
Rắc...Đào Thiên Tam bị gãy ngay một chân, quỳ phụp xuống đất.
Mạn Sát Hồng dừng lại. Cô ta hừ giọng: “Đạp gãy nốt chân còn lại cho tôi”.
“Cô...!”, Đào Thiên Tam cuống cả lên nhưng chưa kịp nói gì thì Công Thâu Nhất Nhân đã đạp vào chân còn lại.
Rắc!
“Á!”, Đào Thiên Tam kêu thảm thiết, cả hai chân khụy xuống, trông vô cùng thê thảm.