TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2706 "KHÔNG SAO CHỨ?".

"Tịnh Thế Bạch Liên?".

Đại Ma Quân sửng sốt, sau đó vội nói: "Đạo chủ, Tịnh Thế Bạch Liên kia đã phát động một lần, chắc chắn nó sẽ rơi vào trạng thái làm nguội, trong thời gian ngắn không thể phát động lần thứ hai! Chúng ta cần gì phải lo chứ?".

Nếu Lâm Chính không thi triển Tịnh Thế Bạch Liên thì sẽ không có nhiều người chết như vậy.

Cũng chính vì vậy, Đại Ma Quân mới dám ra tay với Lâm Chính.

Hơn nữa, nếu Tịnh Thế Bạch Liên có thể thi triển lần thứ hai, thì tại sao Lâm Chính lại không dùng nó để đối phó với ông ta?

Tuy Đại Ma Quân nghĩ như vậy, nhưng hiển nhiên đạo chủ thấy được rõ hơn ông ta.

"Bạch! Liên! Không! Làm! Gì! Được! Tôi!".

"Nhưng! Các! Người! Sẽ! Chết!".

"Nó! Đã! Được! Cải! Tạo!".

Đạo chủ nói rành rọt từng chữ, giống như sấm truyền đánh thẳng vào linh hồn.

Đại Ma Quân kinh hãi biến sắc.

"Cái gì? Tịnh Thế Bạch Liên đã được cải tạo?".

"Không thể nào! Không thể nào!".

Ông ta không thể tin được, không thể chấp nhận được.

Nhưng nghĩ tới thanh kiếm quỷ dị trong tay Lâm Chính, và việc Lâm Chính có thể dễ dàng kích hoạt lại Tịnh Thế Bạch Liên vốn không thể phát động được nữa, ông ta bỗng ý thức được gì đó.

"Lẽ nào... thần y Lâm đã thực sự cải tạo được Tịnh Thế Bạch Liên, tăng cường cho nó, đến mức khiến nó có thể phát động hai lần?".

Đại Ma Quân nghĩ đến đây không khỏi hít vào khí lạnh.

Nếu đúng là vậy... thì chẳng phải ông ta vẫn luôn đối đầu với Lâm Chính trên mũi đao sao?

Nhưng tại sao cậu ta không phát động lần hai để giết ông ta?

Lẽ nào... cậu ta đang phòng bị đạo chủ?

Đại Ma Quân cảm thấy da đầu tê dại.

Thảo nào người này dám nghênh ngang đến đây!

Hóa ra vũ khí trong tay cậu ta vẫn còn dùng tiếp được!

Có lẽ Tịnh Thế Bạch Liên không giết chết được đạo chủ, nhưng có thể khiến Thiên Ma Đạo tan rã sụp đổ.

E rằng uy năng của Tịnh Thế Bạch Liên khi giết chết đám người Ngạo Ma không phải là toàn bộ sức mạnh của nó, mà còn được thần y Lâm giấu bớt đi.

Đối phó với ông ta thì chỉ cần dựa vào thanh kiếm kĩ thuật cao kia là đủ.

Từ đầu đến cuối, anh đều nắm con át chủ bài.

Đại Ma Quân trầm mặc, sắc mặt vô cùng khó coi.

Hóa ra từ đầu đến giờ, ông ta chỉ là một tên lâu la người ta giết được thì giết, không giết được thì thôi.

Thần y Lâm không hề coi Đại Ma Quân là ông ta ra gì...

"Tăng! Cường! Tu! Luyện!".

Đạo chủ lại ném ra bốn chữ sau đó khí ý nghịch thiên bao trùm nơi này dần tan biến.

Đại Ma Quân quỳ sụp xuống đất, đôi mắt nhỏ dòng lệ máu.

Bên ngoài Thiên Ma Đạo.

Khi ngồi trên xe rời khỏi đây, Mạn Sát Hồng mới bủn rủn tay chân ngồi im một chỗ, không động đậy tý nào.

Cô ta cảm giác như mình mới đi một vòng ở quỷ môn quan.

"Không sao chứ?".

Lâm Chính châm một điếu thuốc, mỉm cười hỏi.

"Thần y Lâm, cậu có biết mình đang làm gì không? Chúng ta suýt nữa thì mất mạng ở đó rồi!", Mạn Sát Hồng bỗng ngoảnh phắt sang, trừng mắt nhìn Lâm Chính: "Ngay cả đạo chủ cũng bị kinh động! Cậu biết như vậy có nghĩa là gì không? Nếu đạo chủ ra tay, thì trên đời này không ai có thể cứu được chúng ta! Chúng ta sẽ chết không toàn thây!".

"Nhưng chẳng phải đạo chủ không ra tay sao?", Lâm Chính cười nói.

Anh vừa dứt lời, Mạn Sát Hồng liền khựng lại, nhíu mày nhìn Lâm Chính.

"Tại sao... đạo chủ lại không ra tay? Có phải là liên quan đến cậu không?".

"Đúng".

"Sao cậu làm được điều đó? Sao cậu có thể khiến đạo chủ không giết cậu?", Mạn Sát Hồng hít vào khí lạnh, cảm thấy vô cùng khó tin.

Lâm Chính mỉm cười, lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra đặt trước mặt Mạn Sát Hồng.

"Chẳng phải thứ này tạm thời không dùng được nữa sao?", Mạn Sát Hồng sửng sốt nói.

"Ai bảo thế?", Lâm Chính bình thản thốt ra ba chữ.

Đọc truyện chữ Full