Nghe vậy, vẻ mặt Thần Hỏa Thánh Nữ lập tức cứng đờ.
Cô ta do dự chốc lát, ngay sau đó nói: “Thần y Lâm, thật ra tình hình nghiêm trọng hơn các người tưởng tượng nhiều. Thần Hỏa Tôn Giả chung quy cũng là chủ nhân đảo Thần Hỏa, tôi và các đệ tử trên đảo Thần Hỏa đều được ông ta ban ơn, tu luyện trưởng thành dưới gối ông ta! Trong tay Thần Hỏa Tôn Giả rốt cuộc nắm giữ cái gì, không ai có thể biết rõ. Theo sự suy đoán của tôi… Thần Hỏa Tôn Giả khả năng cao đã có thứ có thể giúp ông ta tìm được thần vật khắc chế Tịnh Thế Bạch Liên! Nếu tôi đoán không lầm, thực ra Thần Hỏa Tôn Giả đã có được thần vật đó, có thể ông ta giả vờ là chưa tìm thấy để anh rời khỏi Giang Thành đi ngăn cản ông ta. Nếu anh đi thì sẽ mắc bẫy ông ta!”.
Lâm Chính nhíu mày.
Người xung quanh nghe vậy, sắc mặt đều xám xịt.
“Nói như vậy Thần Hỏa Tôn Giả rất có khả năng đã lấy được thứ đó?”, Từ Thiên lẩm bẩm: “Nếu vậy, chẳng phải chúng ta… sẽ gặp nguy hiểm?”.
“Cho dù chúng ta không đi, e rằng không lâu nữa ông ta cũng sẽ chạy tới Giang Thành, tìm chúng ta tính sổ! Thay vì ngồi không đợi chết, chi bằng chủ động ra tay!”, Trương Thất Dạ nói.
“Nhưng bây giờ Thần Hỏa Tôn Giả chỉ muốn chúng ta đi tìm ông ta, nếu ông ta đặt bẫy mai phục thì chẳng phải chúng ta sẽ chui đầu vào lưới?”, Tào Tùng Dương nói.
“Vậy ông nói xem phải làm sao?”, Từ Thiên hỏi.
Tào Tùng Dương không lên tiếng.
Mọi người đều phiền não.
Lâm Chính cũng rối rắm, hạ mí mắt suy tư.
Im lặng như vậy một lúc lâu, Lâm Chính mới hít vào một hơi.
“Tôi đi đến đó một chuyến, mặc kệ thế nào, cứ do thám thực hư của Thần Hỏa Tôn Giả trước đã!”.
“Thần y Lâm!”.
Những người còn lại tỏ ra nôn nóng.
“Chủ tịch Lâm, cậu không được đi, nên phái người khác đi thì hơn! Nếu cậu có mệnh hệ nào, chúng tôi… chúng tôi phải làm sao?”, Mã Hải sốt ruột nói.
Lâm Chính im lặng, anh cũng không biết nên trả lời Mã Hải thế nào.
Đúng lúc đó, Tào Tùng Dương đột nhiên nói: “Thần y Lâm, có lẽ chúng ta có thể làm thế này. Chúng ta không cần thiết phải đi đến vùng cực hàn, vì sao không đến điểm giáp ranh từ vùng cực hàn quay về Long Quốc để chặn đường Thần Hỏa Tôn Giả?”.
“Ý ông là?”.
“Mặc kệ ông ta có mai phục hay không, chúng ta tạm thời xem như ông ta đã mai phục! Chúng ta không đi là được, thay vào đó hãy mai phục ở một nơi trên đường ông ta quay về Long Quốc. Đây gọi là dùng gậy ông đập lưng ông. Tôi đoán Thần Hỏa Tôn Giả không nghĩ tới đâu”, Tào Tùng Dương nói.
Nghe vậy, Lâm Chính sáng mắt lên, không ngừng gật đầu: “Ý ông rất hay, Tào Tùng Dương! Có thể thực thi”.
“Nhưng bẫy bình thường e là không làm gì được Thần Hỏa Tôn Giả. Thực lực ông ta thế nào các vị cũng biết, trên toàn Thiên Ma Đạo e là cũng chỉ có đạo chủ mới có thể đối địch, dù là Đại Ma Quân cũng chưa chắc có thể thắng được ông ta! Nếu Tịnh Thế Bạch Liên không có tác dụng, chúng ta lấy gì đối kháng với ông ta?”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
Vẻ mặt mọi người lại trở nên khó coi.
“Nếu muốn đặt bẫy, vậy thì… phải đặt cái bẫy nào thật lớn!”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh băng.
“Lớn?”.
Mọi người nhìn nhau, không hiểu ra sao.
“Hãy gọi Từ Chính đến đây cho tôi, tôi muốn bàn bạc với anh ta”, Lâm Chính nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải chạy ra ngoài.
“Mọi người về trước đi”, Lâm Chính đuổi những người khác đi.
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, sau khi chào tạm biệt Lâm Chính thì rời khỏi phòng họp.
Không lâu sau, Từ Chính thở hổn hển chạy vào phòng họp.
“Chủ tịch Lâm, anh tìm tôi có việc gì?”, Từ Chính lau mồ hôi, hỏi.
Lâm Chính liếc nhìn anh ta, lấy một lọ sứ nhỏ ra đặt lên bàn.
“Đây là thuốc cố bản bồi nguyên, do tôi luyện chế, anh hãy mang về cho đội nghiên cứu của anh uống”.