Mặc dù Từ Chính chỉ là đội nghiên cứu Lâm Chính mời tới, nhưng anh ta cũng có tìm hiểu một chút về Lâm Chính, biết nhân vật Lâm Chính phải đối phó không phải là người mà giới thế tục có thể tưởng tượng.
Thấy Lâm Chính trịnh trọng như vậy, Từ Chính cũng trịnh trọng gật đầu: “Chủ tịch Lâm, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”.
“Vậy thì nhờ anh đấy”.
“Thật ra lúc anh nói muốn chế tạo ra một vũ khí có độ mạnh gấp trăm lần có thể phá hoại cơ thể anh, trong lòng tôi đã có một giả thiết. Đó là xây dựng một lò phản ứng cỡ nhỏ, hóa giải sức mạnh tương ứng, chế tạo một vũ khí xung điện từ chùm ion! Theo lý mà nói, chỉ cần năng lượng hóa giải của lò phản ứng càng lớn thì lực xuyên thấu của vũ khí xung điện từ chùm Ion cũng càng mạnh! Chỉ cần có đủ công suất thì trên thế giới này không gì có thể phá hoại”, Từ Chính nói.
“Vậy thì chế tạo đi!”, Lâm Chính mừng rỡ, vội nói.
Nhưng Từ Chính lại cười gượng: “Chủ tịch Lâm, tôi đâu thể hiểu hết công nghệ cấp bậc này? Tôi và đội nghiên cứu của tôi không chuyên về phương diện này, nếu để chúng tôi làm, trong hai ngày chắc chắn sẽ không thể hoàn thành!”.
“Vậy thì phải làm sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Tôi cần có người hỗ trợ, có lẽ sẽ chế tạo được vũ khí xung điện từ chùm ion trong vòng hai ngày. Nhưng thân phận người đó rất cao, thường sẽ không hỗ trợ người khác, chỉ sợ chúng ta muốn mời ông ấy đến cũng rất khó”, Từ Chính nói.
“Người đó là ai?”.
“Một thiên tài vừa mới từ nước ngoài trở về! Nghe nói Chính phủ Long Quốc dùng số tiền lớn để mời ông ấy về, nhưng đều bị ông ấy từ chối. Con người ông ấy thích nghiên cứu khoa học tại nhà, không thích bất cứ ai làm phiền, tôi cũng không biết anh có thể mời được ông ấy hay không! Tên người đó… Ông ấy tên Tiết Cường! Có thể anh chưa nghe tới, hay là tôi cử người đi nói chuyện với ông ấy trước thử xem?”, Từ Chính nói.
“Tên gì? Tiết Cường?”, Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy cái tên này mình từng nghe qua ở đâu đó.
Chẳng lâu sau, anh đã nhớ ra.
Hình như trên núi Vân Đoan, anh đã cứu con gái của một đôi vợ chồng, người chồng tên là Tiết Cường.
“Chủ tịch Lâm biết người đó sao?”, Từ Chính hỏi.
“Tôi không biết. Trên đời này có rất nhiều người tên Tiết Cường, tôi cũng không rõ người mà tôi quen biết có phải người mà anh nói tới hay không, tôi có danh thiếp của ông ta”.
“Có lẽ là trùng tên, Chủ tịch Lâm, anh có thể cho tôi xem danh thiếp đó không?”.
“Anh chờ một chút”.
Lâm Chính nói, quay người rời đi, một lúc sau thì đem theo tấm danh thiếp của Tiết Cường tới.
Từ Chính xem qua, không khỏi cười nói: “Chủ tịch Lâm, danh thiếp này chỉ có một cái tên và một số điện thoại, không có giới thiệu gì cả, sao mà biết được người này là ai? Tôi thấy đây chắc chắn là trùng tên”.
“Có phải trùng tên hay không gọi một cú điện thoại hỏi là biết ngay”.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, nhập số trên danh thiếp, gọi đi.
Từ Chính cười khổ lắc đầu, không để tâm.
Chẳng lâu sau, điện thoại được kết nối, bên trong vang lên giọng nói nghi hoặc.
“Ai vậy?”.
“Là Tiết Cường phải không? Tôi là thần y Lâm ở Giang Thành”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Thần y Lâm ở Giang Thành? Ân nhân, là cậu sao? Cậu có việc gì không?”, Tiết Cường kích động, sốt sắng nói.
“À, quả thật tôi có chuyện muốn hỏi ông, ông biết làm cái gì mà… vũ khí xung điện từ chùm ion không?”, Lâm Chính hỏi.
Từ Chính không khỏi bật cười.
Chỉ sợ người ta còn chưa nghe tới cái tên này, đừng nói là làm.
Chắc chắn là trùng tên!
Anh ta thầm nghĩ.
Nhưng lát sau, Tiết Cường ở đầu kia điện thoại đột nhiên thốt ra một chữ: “Biết!”.