Tào Tùng Dương, Nguyên Tinh, Cùng Đao, Mạn Sát Hồng đều thuộc đội quân tinh nhuệ của Lâm Chính, hay nói cách khác còn là đội quân tinh nhuệ của tinh nhuệ.
Thế nhưng giờ họ đang phải đối đầu với những kẻ mạnh nhất của đảo Thần Hỏa. Muốn đánh bại đối phương là điều không dễ.
Nguyên Tinh, Cùng Đao vừa giao đấu đã rơi vào thế hạ phong. Thuật Hỏa Viêm của đảo Thần Hỏa quả thật đáng sợ.
Bọn chúng khẽ vung tay mà lửa đã lan ra thành biển. Sự tấn công dồn dập của chúng như muốn tiêu diệt đám người Nguyên Tinh ngay lập tức.
Chỉ cần bị tiếp xúc với đám lửa này thôi là sẽ bị thiêu thành tro bụi. Đây không phải là lửa bình thường mà là lửa được rót sức mạnh liên tục. Nhiệt độ của chúng nóng hơn lửa thường không biết bao nhiêu lần.
Nếu như là trước đây thì có lẽ đám người Nguyên Tinh đã bị thiêu chết từ lâu rồi. Bọn họ vẫn có thể đấu được là nhờ vào Thần Hỏa Thánh Nữ. Họ bôi lên người một lớp bột Băng Lân tự tạo, bột Băng Lân có thể cách nhiệt, giúp họ không bị nướng chín.
Nhưng dù là như vậy thì họ vẫn bị đánh cho sấp mặt. Hàng phòng ngự bị phá vỡ.
“Là bột Băng Lân sao? Xem ra kẻ phản bội đó cũng có mặt ở đây”.
“Tại sao người của Dương Hoa lại thiết kế tuyến phòng ngự cản đường chúng ta ở đây? Cái thôn này chắc chắn có vấn đề”.
“Tất cả nghe lệnh, bằng mọi giá tấn công vào thôn, giết sạch người bên trong và thiêu rụi cái thôn đi”, một kẻ cầm đầu của đảo Thần Hỏa hô lên.
“Tuân lệnh”, thế là người của đảo Thần Hỏa đồng loạt lao vào, điên cuồng tấn công.
Đám người Nguyên Tinh lùi lại liên tục, tiến sát lại với cái hố được thiết kế trước đó. Thế nhưng cũng chẳng khác gì muối bỏ biển.
“Người của đảo Thần Hỏa quá đông. Chắc lần này Thần Hỏa Tôn Giả đã điều động toàn bộ đệ tử trên đảo tới rồi. Nguồn lực mạnh như vậy, chúng ta không cầm cự được lâu đâu. Tôi đề nghị rút lui thôi”, Thần Hỏa Thánh Nữ bặm môi, kêu lên.
“Rút lui? Thánh Nữ Đại Nhân, giờ rút lui có phải là quá muộn rồi không? Hơn nữa, nếu chúng ta rời đi thì ăn nói thế nào với thần y Lâm đây?”, Tào Tùng Dương đáp lại.
“Vậy lẽ nào các người muốn chết tại đây?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hỏi.
“Chúng ta cùng đường rồi. Hoặc là chết ở đây, hoặc là chết ở Giang Thành", Nguyên Tinh tiếp lời Tào Tùng Dương bằng vẻ mặt vô cảm.
“Thế nhưng từ đây tới vị trí thiết kế còn cần tới 10 phút nữa, chúng ta cầm cự nổi 10 không?”, Thánh Nữ kêu lên.
“Không cầm cự được cũng phải cầm cự. Đây là mệnh lệnh của thần y Lâm”.
“Vì lời nói của anh ta mà để mất mạng có đáng không?”, Thần Hỏa Thánh Nữ không thể hiểu được.
Thế nhưng trên mặt của những người khác đều viết lên hai chữ quyết tâm.
“Thần Hỏa Thánh Nữ, dù sao cô cũng không phải là người của Dương Hoa nên cô không hiểu. Chúng tôi đi theo thần y Lâm không phải vì y thuật thần kỳ của cậu ấy, cũng không phải vì vinh hoa phú quý mà cậu ấy ban cho mà vì tinh thần của cậu ấy, cách làm người của cậu ấy”.
Tào Tùng Dương nói tiếp: “Thực ra thần y Lâm sớm đã có thể mặc kệ chúng ta và rút khỏi đây trước rồi. Nhưng cậu ấy không hề, vẫn ở lại Giang Thành và dùng y thuật của mình tạo phúc cho bách tính Long Quốc, mạo hiểm vì người của Dương Hoa và đối đầu với những thế lực vô cùng khủng khiếp…Cậu ấy không hề bỏ chúng tôi….vậy thì…sao chúng tôi lại có thể bỏ cậu ấy được?”