TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2748 ÔNG TA ĐÚNG LÀ KHÔNG BẰNG LÂM CHÍNH.

“Sao có thể như vậy được? Thời kỳ nguội sao? Tại sao…tại sao nó lại bị như thế”, Trương Thất Dạ tái mặt, lầm bầm: “Tôi nghe Từ Chính nói Tịnh Thế Bạch Liên đã được sửa lại, có thể tiếp tục khởi động sức mạnh ít nhất năm lần, tại sao giờ nó lại bước vào giai đoạn này chứ?”

“Trương Thất Dạ, ông quên là tôi tới từ đâu nhỉ?”, Lâm Chính nói.

“Thần Hỏa Tôn Giả?”, ông ta nín thở, trố tròn mắt: “Lẽ nào…cậu đã đánh bại Thần Hỏa Tôn Giả rồi sao?”

“Không thể nói là đánh bại nhưng tạm thời ông ta sẽ không gây sự với tôi nữa. Còn về Tịnh Thế Bạch Liên thì ông cũng không kích hoạt nổi đâu. Đưa cho tôi đi”.

Lâm Chính nói rồi xoay tay, một luồng sức mạnh phóng ra khống chế tay của Trương Thất Dạ. Lâm Chính giật mạnh.

Vụt…Cánh tay ông ta bị xé ra, cùng với Tịnh Thế Bạch Liên bay về phía mình.

“Á!”, Trương Thất Dạ gào thét đau đớn, ôm chặt cánh tay, toát mồ hôi hột.

Tịnh Thế Bạch Liên lại nằm trong tay của Lâm Chính. Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Lâm Chính lạnh lùng bước về phía Trương Thất Dạ.

Trương Thất Dạ tái mặt, ông ta bò dậy định tấn công Lâm Chính. Ông ta biết là bản thân không thể chạy thoát được. Tới nước này rồi chỉ còn cách liều mạng thôi.

Ông ta tung cú đấm nhưng Lâm Chính đã dùng chưởng đỡ lại. Ma khí và dị hỏa va chạm, bùng nổ trong không gian.

Cú đấm của Trương Thất Dạ không là gì đối với Lâm Chính. Anh dùng dị hỏa đốt cháy cú đấm của ông ta.

Trương Thất Dạ tái mặt. Ông ta biết sự đáng sợ của dị hỏa nên không dám do dự, vội điều động chân khí lên cánh tay mình.

Cánh tay của ông ta nổ ra rồi rơi xuống đất. Di hỏa thiêu rụi cánh tay đó thành tro bụi.

Trương Thất Dạ đã mất cả hai cánh tay và không còn sức chiến đấu nữa. Ông ta vội vàng lùi lại, miệng nôn ra máu, hai cánh tay cũng chảy máu không ngừng.

Ông ta còn định nói gì đó nhưng...

Vụt! Lâm Chính lại lao lên, siết cổ Trương Thất Dạ. Anh nhấc ông ta lên bằng một tay. Cổ ông ta biến dạng, hơi thở trở nên khó khăn. Ông ta giãy giụa, hai mắt lồi ra, sự sợ hãi và tuyệt vọng ập tới.

“Thần y Lâm…”, ông ta cố gắng lên tiếng.

“Trương Thất Dạ..thật ra ông muốn đi chấn hưng lại Ám Ma Đạo thì tôi cũng không cản ông. Ông muốn làm gì thì làm, dù ông không muốn ở lại bên cạnh tôi thì tôi cũng không trách ông. Mỗi người có một chí hướng riêng, tôi cũng không dập tắt bất kỳ ước mơ của ai cả…nhưng…ông không nên gây sự với tôi. Ông đã động tới giới hạn cuối cùng của tôi rồi".

“Thắng làm vua thua làm giặc…cũng chẳng có gì phải nói nhiều…”, Trương Thất Dạ đau đớn nói. Ông ta đã nhận thua rồi.

“Vì vậy, ông không cảm thấy hối hận với những hành vi mình đã làm sao?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Có gì phải hối hận chứ. Tôi không làm sai, tôi nỗ lực vì lý tưởng của mình, nếu thất bại thì là do không may mắn”, Trương Thất Dạ mỉm cười.

Nụ cười trông vô cùng phức tạp nhưng ánh lên vẻ chế nhạo. Ông ta đúng là không bằng Lâm Chính.

Thế nhưng…ông ta cũng không hề sợ anh. Nếu không thì ông ta đã không phản bội anh.

Đọc truyện chữ Full