Ngoài hoa cỏ ra thì không còn thấy được gì nữa. Dưới chân là con đường bẳng phẳng kéo dài.
“Đây là Thiên Nam Thủy Các sao?”, Tô Nhu hỏi.
“Đúng vậy, thế nhưng chỉ mới là lối vào, còn Thủy Các nằm ở phía trước”, Linh Tuệ mỉm cười.
Tô Nhu giật mình nhìn về phía trước. Tầm năm phút sau họ nhìn thấy một tòa lầu to lớn nằm trên mặt nước.
Đó là một tòa kiến trúc cực lớn trên mặt hồ gồm bảy tầng trông vô cùng hùng vĩ. Nhưng một tòa lầu như thế đã là gì so với các tòa lầu khác trong nước chứ.
Tốn cả một năm kiểm tra chỉ để tới xem thứ này sao? Tô Nhu càng lúc càng tin quan điểm của Lâm Chính.
“Cô Tô, có vấn đề gì sao?”, có vẻ như nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Tô Nhu qua kính chiếu hậu nên Linh Tuệ mỉm cười hỏi.
“À là thế này, cô Linh Tuệ, tôi đã gọi điện cho ông Dịch của Thương Minh. Ông ấy nói là đến ông ấy còn không nhận được thư mời của hội nghị, tại sao cô lại gửi cho tôi? Tôi là người mới gia nhập Thương Minh thôi mà”, Tô Nhu nói.
Linh Tuệ nghe thấy vậy thì cười trả lời: “Thực ra rất đơn giản. Lần này hội nghị Long Thủ có mục đích chủ yếu là quan tâm tới những người mới. Thực ra chúng tôi thuộc tầng lớp cấp cao của Thương Minh, đối tượng của hội nghị lần này là những người mới của các bộ phận. Cô là người mới nên đương nhiên là chúng tôi mời cô rồi”.
“Hóa ra là vậy”, Tô Nhu bừng tỉnh.
“Phải rồi cô Tô Nhu, tôi có thể hỏi cô một câu không?”, Lúc này Linh Tuệ đột nhiên hỏi tiếp.
“Cô Linh Tuệ định hỏi gì?”
“Cũng không có vấn đề gì lớn, tôi chỉ muốn hỏi là ai đã giới thiệu cô gia nhập Thương Minh vậy?”, Linh Tuệ nheo mắt, ra vẻ điềm đạm.
Dứt lời, Tô Nhu giật mình. Cô khẽ liếc nhìn Lâm Chính và đáp lại: “Là ông Dịch mời tôi”.
“Ồ? Ông Dịch mời sao? Thú vị đó. Ông ấy rất ít khi mời người khác gia nhập Thương Minh. Theo như tôi biết cô Tô và công ty Duyệt Nhan chưa đạt tới giá trị trăm tỉ tệ. Công ty của cô từ khi thành lập đến này cũng chưa đạt được điều gì nổi trội, theo lý mà nói chưa đạt được tiêu chuẩn nhận lời mời từ Thương Minh chúng tôi mới phải. Tại sao ông Dịch lại mời cô gia nhập chứ?”, Linh Tuệ hỏi tiếp.
“Điều này... tôi nghĩ có lẽ là vì thần y Lâm rồi”.
Tô Nhu do dự nhưng vẫn lên tiếng: “Ông Dịch có lẽ định mời thần y Lâm nhưng thần y Lâm không đồng ý gia nhập nên ông ấy mời tôi. Có lẽ là vì cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và thần y Lâm khá thân thiết”.
Nói tới đây Tô Nhu khẽ nhìn biểu cảm của Lâm Chính. Thấy anh không hề tức giận, cô mới thở phào.
“Hóa ra là vậy à”, Linh Tuệ gật đầu: “Đúng là vậy thật, thần y Lâm luôn là đối tượng mà Thương Minh muốn có được. Tôi cũng từng nghe ông Dịch nói, thần y Lâm từng nhiều lần từ chối lời mời của Thương Minh. Tôi tưởng ông Dịch đã từ bỏ rồi cơ, không ngờ ông ấy lại ra tay từ phía cô...hihi...như vậy thì mọi chuyện đều dễ hiểu rồi”.
“Vì vậy tôi có thể vào được Thương Minh tất cả là giờ hào quang của thần y Lâm rồi”, Tô Nhu cười.
“Ha ha, cô Tô Nhu nghĩ vậy cũng không sao. Tóm lại giờ cô là người của Thương Minh thì cô hãy cố gắng nhé. Đây là một cơ hội tạo ra những tiềm năng vô hạn đấy”, Linh Tuệ mỉm cười, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ trước Thiên Nam Thủy Các.
Bọn họ xuống xe. Một nhóm vệ sĩ mặc vest đen chạy tới, cúi mình trước Linh Tuệ.
“Cô Tô, anh Lâm, mời mọi người tới phòng hội nghị đợi, khách chưa tới đủ, cần tập hợp đủ thì hội nghị sẽ chính thức được bắt đầu”.
“Được”, Tô Nhu gật đầu.