Chuyện này là sao?
Bao nhiêu người có máu mặt ở đây, tại sao người tên là quản lý Trịnh này không nhắc đến ai mà chỉ nhắc đến Tô Nhu?
Cô có chỗ nào khác với mọi người sao?
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi.
Tô Nhu cũng thấy thót tim, vội đứng lên, sợ sệt nói: "Chào anh Trịnh, tôi là Tô Nhu!".
"Ồ...", quản lý Trịnh quan sát Tô Nhu một lúc, rồi gật đầu nói: "Không tệ, không tệ, cô Tô quả nhiên tuổi trẻ tài cao".
"Cảm ơn quản lý Trịnh", Tô Nhu ngồi xuống.
Quản lý Trịnh cũng vào chỗ, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, rồi mới lên tiếng: "Tôi tên Trịnh Càn Khôn, là người phụ trách của đại hội ở khu vực phía Nam, cũng là người chủ trì của hội nghị Long Thủ lần này. Có lẽ trong số quý vị có người quen biết tôi, nhưng lần này cũng có không ít người mới, nên tôi sẽ tự giới thiệu qua về bản thân, cũng giới thiệu với mọi người những nhân viên tham gia hội nghị lần này".
Dứt lời, quản lý Trịnh chìa tay ra nói: "Đây là Linh Tuệ, giám sát viên do đại hội trực tiếp phái tới Thương Minh. Bởi vì chúng tôi biết nội bộ Thương Minh xảy ra một số vấn đề, nên sau khi hội nghị Long Thủ lần này kết thúc, cô Linh Tuệ sẽ gia nhập Thương Minh với tư cách là giám sát viên, để chỉnh đốn Thương Minh".
"Sau đây tôi xin giới thiệu một số thành viên đang có mặt..."
Quản lý Trịnh nói thao thao bất tuyệt.
Tô Nhu ngồi nghe mà tim đập như trống.
Những người tham gia hội nghị, cho dù là những người đứng ở phía sau cũng đều là sự tồn tại siêu cấp, tài sản đã không đủ để hình dung sự đáng sợ của bọn họ. Cái bọn họ thực sự nắm trong tay là thế lực vô thượng.
Ví dụ như Lý Kiến Kỳ kia, ông ta được ngồi ở bàn tròn chắc chắn không chỉ nhờ vào thân phận là người giàu thứ hai trong nước, mà là nhờ thân phận đặc biệt của bậc cha chú, nếu không chưa chắc ông ta đã có tư cách đứng ở phía sau.
Mỗi người ở đây mà muốn Tô Nhu chết thì chỉ cần động đậy một ngón tay.
Nhưng tại sao... Tô Nhu lại được ngồi đây?
Trong lòng Tô Nhu lại càng thấy bất an hơn, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Sau khi giới thiệu một lượt, quản lý Trịnh không khỏi nhìn về phía Tô Nhu.
"Cô Tô, cô không sao chứ?".
"Hả? Tôi... Tôi không sao... Không sao...", Tô Nhu vội nặn ra một nụ cười, nhưng giọng nói rất yếu ớt.
"Xem ra cô Tô đường sá xa xôi, có chút mệt mỏi rồi. Cô cố gắng chút nhé, hội nghị của chúng ta sẽ không lâu đâu".
Quản lý Trịnh bình thản nói, rồi bắt đầu nội dung hội nghị.
Lâm Chính vẫn luôn đứng ở bên cạnh lặng lẽ nghe.
Thực ra nội dung của hội nghị không có gì quan trọng, đều liên quan đến việc cải cách và chỉnh đốn Thương Minh.
Lâm Chính không có hứng thú với việc này.
Tô Nhu cũng vậy.
Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây, nhưng hiển nhiên muốn đi không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng mọi người ở đây lại rất tập trung nghiêm túc, thỉnh thoảng lại bàn bạc với nhau.
Hội nghị kéo dài hơn 20 phút, quản lý Trịnh mới gật đầu nói: "Hội nghị lần này kết thúc tại đây, tiếp theo chúng ta đến vòng hỏi đáp".
Nói xong, quản lý Trịnh liếc mắt nhìn mấy người mới, bình thản nói: "Thưa các quý vị, quý vị đều là người đến từ những bộ phận khác nhau của đại hội, hơn nữa đều là những người mới được tuyển vào. Tiếp theo đây, tôi sẽ tiến hành hỏi đáp với quý vị, hi vọng quý vị có thể thành thực trả lời mỗi câu hỏi của tôi. Hãy nhớ là đừng giấu giếm, đừng nói dối, đây là lời cảnh cáo của tôi dành cho quý vị, dù sao đại hội tuyển người mới cũng chỉ có một tiêu chuẩn không được phép xâm phạm, đó là lòng trung thành".
"Đến rồi".
Tô Nhu thót tim.