TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2774 ĐÂY LÀ KHÍ LƯU DO CÂY CHÂM TRƯỚC ĐÓ TẠO RA.

"Haha, tôi biết ngay là thần y Lâm sẽ có hứng thú với vật này mà. Nếu đã vậy thì chúng ta bắt đầu ở đây đi”, cô gái cười.

“Ở đây sao?”

“Sao thế, không được à? Nhiều người chứng kiến thế này, so đấu không phải là tốt hơn sao?”, cô gái nheo mắt.

“Xem ra là cô có sự chuẩn bị từ trước nhỉ", Lâm Chính gật đâu: “Nếu đã vậy thì Mã Hải, lập tức chuẩn bị, ngoài ra thông báo phía bên cơ quan chức trách, tạm thời phong tỏa chỗ này, duy trì trật tự”.

“Được ạ”, Mã Hải gật đầu, lập tức chạy đi sắp xếp.

Một lúc sau, cả hiện trường đã bị người của Dương Hoa điều động. Phần lớn người dân được đưa ra bên ngoài, thế nhưng họ không chịu giải tán mà nhón chân nhìn về phía này. Có rất nhiều nhà báo đánh hơi thấy tin tức bèn chạy tới chĩa ông kính vào họ.

“Nếu như tôi thắng, Thiên Phương Thần Thạch sẽ thuộc về tôi đúng không?”, Lâm Chính nói.

“Đương nhiên”.

“Nếu các người thắng thì muốn gì?”, Lâm Chính nói.

“Chúng tôi không muốn gì cả, chỉ muốn thần y Lâm làm môt việc đơn giản”, cô gái cười.

“Việc gì?”

“Đó chính là khấu đầu trước chúng tôi’.

“Cái gì?”, đám đông ngạc nhiên.

“Hỗn láo”.

“Cô nhóc kia. Cô ngông cuồng quá”.

“Cô coi thần y Lâm của chúng tôi là gì vậy?”, Tào Tùng Dương, Mã Hải tức giận.

“Không dám sao? Vậy coi như tôi chưa từng nói gì”, cô gái nhún vai.

“Được”, lúc này, lâm Chính đột nhiên nói.

“Thần y Lâm”, đám đông quay qua nhìn anh.

“Không sao đâu”, Lâm Chính lắc đầu, điềm đạm nói: “Nếu tôi thua thì tôi sẽ quỳ”.

“Thần y Lâm quả là người thú vị”, cô gái gật đầu, mỉm cười.

Những người khác im lặng. Thần y Lâm đã nói như vậy thì chắc chắn là anh phải có cơ sở. Đám đông cảm thấy bái phục trước y thuật của thần y Lâm. Mặc dù biết đối phương có sự chuẩn bị trước khi đến nhưng anh cũng không hề tỏ ra lo lắng.

“Này cô nhóc nếu như thần y Lâm của chúng tôi thắng thì các người không được thất hứa đâu đấy”, lúc này Cùng Đao hét lớn.

“Hừ, các người tưởng tôi là ai? Tôi lại dễ nuốt lời như thế sao?”

“Nói thì ai chẳng nói được”.

“Tôi không lấy gì đảm bảo được. Nếu các người tin thì đấu với chúng tôi. Còn không tin thì coi như tôi chưa từng nói”, cô gái hừ giọng. Cùng Đao chau mày.

“Bắt đầu nhanh thôi”, Lâm Chính đứng dậy, điềm đạm lên tiếng: “Các người đã tới tận đây thì chắc chắn là đã có sự chuẩn bị rồi. Tôi tin các người một lần”.

“Vẫn là thần y Lâm nhìn xa trông rộng”, cô gái khen ngợi sau đó nhìn về phía ông cụ. Ông cụ nở nụ cười cổ quái, cất trúc bản đi, nheo mắt bước tới.

“Ông cụ này hình như từng gặp ở đâu đó rồi”, Mạn Sát Hồng nhìn chăm chăm ông ta và cảm thấy nghi ngờ.

“Có biết ông ta là ai không?”, người bên cạnh hỏi. Mạn Sát Hồng lắc đầu, không nhớ ra.

Luc này, ông cụ lấy ra một túi châm, mỉm cười: “Thần y Lâm, chúng ta đấu chân trước đi”.

“Được. Đấu thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Mỗi chúng ta chuẩn bị năm châm, xem ai có thể ghim trung tử huyệt của đối phương nhiều hơn thì người đó thắng”, ông cụ cười hi hi.

“Cái gì, ghim trúng năm tử huyệt sao?”, Lâm Chính nín thở.

Tử huyệt không phải thứ lấy ra để đùa đâu. Người bình thường bị đâm trúng một tử huyệt thôi là đã chết rồi. Dù là Tào Tùng Dương, Mạn Sát Hồng - những người có võ thì bị đâm trúng hai, đến ba tử huyệt cũng bị tàn tật.

Năm châm nếu mà đâm trúng toàn bộ lên người Lâm Chính...thì đến ngay cả Đại La Kim Tiên cũng ngoẻo.

“Đang đùa với tính mạng đấy à?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Sao thế? Thần y Lâm. Đến sư phụ của tôi còn dám, anh lại không à? Thật khiến người ta thất vọng. Tôi còn tưởng thần y Lâm là người ghê gớm như thế nào cơ. Thật không ngờ lại là kẻ có lá gan chuột nhắt” ,cô gái bật cười ha hả.

Nụ cười chứa đựng sự chế nhạo. Đám đông tức giận bặm môi.

“Thần y Lâm, nếu khó quá thì rút thôi, không có gì là mất mặt hết”, Mạn Sát Hồng nói.

Lâm Chính lắc đầu: “Giờ không kịp nữa rồi. Tôi đã lên lưng cọp. Một khi từ bỏ thì chắc chắn tôi sẽ thân bại danh liệt. Tôi đã hiểu mục đích tới đây của họ, đơn giản là họ muốn tôi mất mặt”.

“Hủy họa danh dự của anh thì được gì chứ?”, Mạn Sát Hồng không hiểu.

“Tôi cũng không biết. Nhưng chắc chắn Ma Thiên Đạo có mưu đồ của họ”.

Lâm Chính bước tới trước, lấy ra Hồng Mông Long Châm và trầm giọng: “Muốn đấu mấy trận?”

“Ba thắng hai. Đương nhiên điều kiện là cậu không chết ngay từ trận đầu”, người đàn ông cười nói.

“Vậy được. Lên đi”.

“Thần y Lâm. Nhìn kỹ nhé", ông cụ cười, đột nhiên đanh mắt, cây châm trong tay rung lên. Rồi nói phóng về phía Lâm Chính nhanh như một viên đạn.

Mạnh quá. Lâm Chính nín thở, vội vàng né đòn.

Vụt...Cây châm sượt qua vai anh. Lâm Chính bắt lấy cơ hội, định búng châm phản công thì đúng lúc này...

Một cơn gió cực mạnh đột nhiên ập tới. Lâm Chính không kịp phòng bị, bị cơn gió đẩy lùi.

“Cái gì?”, anh tái mặt.

Đây là khí lưu do cây châm trước đó tạo ra.

Chuyện gì vậy? Người này có nội lực khủng khiếp tới vậy cơ à?

Sức búng của ông ta có thể khiến cây châm có thể tấn công một ngọn núi dễ dàng.

Vụt! Vụt...

Đúng lúc Lâm Chính bị mất kiểm soát thì đối phương lấy ra bốn cây châm còn lại.

Lâm Chính kinh hãi. Anh không dám do dự, lập tức tung ra năm cây châm của mình liều mạng với đối phương.

Năm đấu với bốn. Chỉ cần năm cây châm của anh có thể va chạm trực diện với bốn cây châm kia và cây châm còn lại ghim trúng đối phương, dù không ghim vào tử huyệt thì anh cũng thắng.

Có cơ hội. Lâm Chính vẫn ớn lạnh.

Đám đông xung quanh cảm thấy hoa mắt. Họ nhìn hai người chỉ thấy ánh sát phát ra trông vô cùng huyền diệu và đáng sợ.

Đúng lúc đối phương cũng phóng ra bốn cây châm thì Lâm Chính giật thót mình.

Không hay rồi! Trúng kế rồi. Lâm Chính vội né đòn nhưng...không kịp.

Bốn cây châm của ông ta mang theo sức mạnh khủng khiếp đập lên cả năm cây châm của Lâm Chính. Lâm Chính không thể đối kháng được.

Anh lập tức khởi động cơ thể thần võ. Thế nhưng cũng vô ích.

Bốn cây châm ghim thẳng lên bốn tử huyệt của anh.

Phụp...Lâm Chính vội vàng lùi lại, nôn ra một ngụm máu tươi. Anh loạng choạng, suýt ngã ra đất.

“Thần y Lâm”, đám đông thất kinh.

Đọc truyện chữ Full