“Sư phụ!”.
Cô gái sốt ruột gọi, toàn thân run rẩy.
Ông lão cầm dao găm, nhìn lướt qua, sau đó nói: “Trước khi tôi đến đây từng đích thân kí giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh với đạo chủ, lần này đến Giang Thành nhất định phải lấy được mạng thần y Lâm, lấy được Tịnh Thế Bạch Liên về Thiên Ma Đạo. Nhưng tôi đã thất bại, như vậy, tôi không còn mặt mũi nào gặp đạo chủ! Cho nên hôm nay tôi không chết không được!”.
Lâm Chính không lên tiếng, yên tĩnh nhìn ông lão.
Ông lão lại lên tiếng.
“Thần y Lâm, cậu có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”.
“Ông cụ cứ nói”, Lâm Chính nói.
“Tôi chết không oán, nhưng đồ đệ của tôi, cậu có thể tha cho nó một mạng không?”, ông lão hỏi, đầy mong đợi.
“Hừ, các người không chịu giao ra Thiên Phương Thần Thạch ra lại còn mặc cả? Đúng là nực cười!”, Tào Tùng Dương lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy, ông già! Các người đã nuốt lời còn yêu cầu chúng tôi phải đối đãi đặc biệt với ông à?”.
“Đúng là vô liêm sỉ!”.
“Có mặt mũi nào đứng trên thế gian?”.
Bọn họ mắng chửi.
Lâm Chính lại gật đầu: “Ông cụ đã có yêu cầu thì tôi cũng có thể đồng ý, bây giờ tôi có thể thả cho đồ đệ của ông đi!”.
“Thật sao?”, ông lão lập tức hỏi.
“Đương nhiên, đại trượng phu đã nói ra sao có thể nuốt lời?”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Được! Được! Thần y Lâm, cậu quả nhiên là nhân vật lớn, tôi đánh giá thấp cậu rồi!”.
Ông lão liên tục gật gù, đột nhiên đưa tay lấy Thiên Phương Thần Thạch tới, nói: “Con mau chạy đi! Lập tức quay về!”.
“Còn sư phụ phải làm sao?”.
Cô gái chảy nước mắt.
“Sư phụ đã nói không còn mặt mũi nào đi gặp đạo chủ! Con nghe đây, khi nào con về Thiên Ma Đạo nhất định phải nói với đạo chủ, người ở Giang Thành không thể chiến đấu, Giang Thành không thể xâm phạm. Dốc lòng vì nước, tích lũy sức mạnh mới có thể thành đại sự, nếu không, Thiên Ma Đạo chắc chắn sẽ tự chuốc diệt vong!”, ông lão kích động nói.
“Sư phụ!”.
Cô gái quỳ xuống, khóc lóc.
“Đi!”.
Ông lão kéo cô ta đẩy ra ngoài.
Cô gái đi một bước lại ngoảnh đầu nhìn, đau khổ không thôi.
“Thần y Lâm, mặc dù tôi đã lớn tuổi nhưng cũng là trượng phu! Thiên Phương Thần Thạch này giao cho cậu!”.
Nói xong, ông lão ném thần thạch trong tay cho Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức bắt lấy thần thạch, quan sát kỹ càng, trong lòng kích động không thôi.
“Quả nhiên là Thiên Phương Thần Thạch, vật này… đúng là tuyệt vời!”, Lâm Chính cảm khái, tay cầm thần thạch không khỏi run lên.
Nhưng anh vẫn rất tò mò, ngạc nhiên nhìn về phía ông lão.
“Ông cụ, vì sao ông… không hủy nó đi? Ngược lại giao nó cho tôi? Chẳng lẽ ông không sợ tôi nhờ vào năng lượng của nó hủy diệt Thiên Ma Đạo?”.
“Đạo chủ sai tôi dùng vật này dụ dỗ để giết cậu, kết quả tôi thất bại. Nếu đạo chủ đã dám giao vật này cho tôi đồng nghĩa ông ấy có năng lực đối kháng với nó. Nếu Thiên Ma Đạo vì sợ vật này mà không chiến đấu với cậu, vậy thì có nó hay không cũng chỉ là một khái niệm!”.
Ông lão cười ha hả: “Huống hồ, tôi rất muốn để người đời biết, một y võ đỉnh cao sau khi lấy được Thiên Phương Thần Thạch sẽ có biểu hiện đáng kinh ngạc như thế nào. Thần y Lâm, có lẽ vật này có thể giúp cậu lưu danh sử sách! Ha ha ha ha…”.
Nói xong, ông lão vung dao lên, đâm thẳng vào tim.
Phụt!
Cả người ông ta run lên, miệng phun ra máu, mắt cũng trừng to, sau đó cả người nằm sõng soài trên mặt đất.
“Sư phụ!”.
Cô gái vẫn chưa đi xa nhìn thấy cảnh này, hét lên xé ruột xé gan, chạy tới nằm nhoài lên người ông lão, khóc trong đau đớn.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn.
“An táng cho ông cụ thật tốt, ngoài ra, đưa cô ta ra khỏi Giang Thành!”.
“Vâng, thần y Lâm!”.