Tại đảo Thần Hỏa. Thần Hỏa Tôn Giả đang im lặng ngồi cạnh vách núi nhìn mặt biển rộng lớn phía xa. Khuôn mặt ông ta trầm mặc.
Đảo Thần Hỏa không còn phồn thịnh như ngày xưa nữa. Không phải tất cả đệ tử đều lựa chọn quay lại đảo. Có người đi theo Thần Hỏa Thánh Nữ, có người không chấp nhận được việc ông ta lợi dụng mình nên lựa chọn rời đi. Những người thật sự quay trở lại chưa tới một phần ba.
“Sư phụ đã ngồi ở đây một ngày một đêm rồi. Sư phụ...không về nghỉ ngơi sao?”, lúc này một người đệ tử bước tới, thận trọng hỏi.
Thần Hỏa Tôn Giả liếc nhìn. Ông ta lên tiếng: “Bản tôn không sao, các người không cần lo lắng”.
“Nhưng mà sư phụ....”
“Lui ra đi”, ông ta trầm giọng.
Người đệ tử cũng bất lực, đành phải rời đi. Thần Hỏa Tôn Giả nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Thực ra ông ta cũng chẳng muốn ngồi ở đây chút nào. Thế nhưng sau lần thất bại thảm hại ở vùng cực hàn thì ông ta trở nên rối loạn tinh thần, tâm ma nảy sinh. Sau khi về đảo Thần Hỏa, ông ta cứ ngồi im như thế, hi vọng có thể khiến tâm ma lắng lại và tinh thần trở nên ổn định hơn.
Nhưng không biết tại sao mà càng ngồi ở đây thì tâm lại càng loạn. Ông ta không biết cảm xúc đó tới từ đâu. Không giống như tới từ thần y Lâm, cũng không giống như tới từ Thần Hỏa Thánh Nữ...
Thật sự khó hiểu.
Thần Hỏa Tôn Giả mở mắt, lẳng lặng nhìn phía xa. Đúng lúc này, ông ta khẽ dao động, nhìn về phía bên phải của hòn đảo.
Ở đó...xuất hiện vài chiếc thuyền.
Thuyền mỗi lúc một gần, số lượng cũng mỗi lúc một nhiều. Một lúc sau, đã có cả ngàn con thuyền được lái tới.
“Hả?”, Thần Hỏa Tôn Giả đanh mặt. Đám đệ tử cũng vội vàng chạy tới.
“Sư phụ, không hay rồi. Người của Thiên Ma Đạo tới rồi”.
“Thiên Ma Đạo sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả đứng bật đây, nhảy về phía eo biển.
Lúc này đám đệ tử của đảo cũng tập trung ở đây. Loa cảnh báo cũng vang lên, tất cả đều tiến hành phòng ngự. Bọn họ cảnh giác nhìn những vị khách không mời mà tới.
Giờ khác khi xưa. Giờ đảo Thần Hỏa không còn Tịnh Thế Bạch Liên bảo vệ nữa. Người của Thiên Ma Đạo mà muốn động vào họ thì sẽ chẳng có gì phải lo lắng.
Thuyền của Thiên Ma Đạo nhanh chóng áp sát bờ. Bọn họ nhắm thẳng vào đầu bờ. Trên thuyền là đám ma nhân với những con mắt đỏ như máu. Khí tức của tên nào tên nấy đều hừng hực, trông vô cùng đáng sợ.
Nhìn thế trận thì có thể biết rõ bọn chúng tới làm gì. Những kẻ với ý đồ bất thiện.
Lúc này vài con thuyền ở chính giữa có dấu hiện khác biệt. Một người đàn ông tóc trắng, mặc đồ trắng đứng đố.
Người đàn ông mỉm cười, chắp tay sau lưng. Nhìn thấy Thần Hỏa Tôn Giả người này bèn lên tiếng : “Thần Hỏa Đại Nhân vẫn khỏe chứ?”
“Tôi biết cậu”.
Thần Hỏa Tôn Giả nói: “Cậu hình như là đệ tử của Đạo Chủ...Tên là gì...Huyền".
“An Huyền. Vẫn được Thần Hỏa Tôn Giả nhớ tới quả là phúc của An Huyền”.
“Bớt nói nhảm lại. Cậu đưa đám tạp nham này tới đây là muốn dâng đầu của chúng để tôi tu luyện thần công hay gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả hừ giọng.
“Tôn Giả Đại Nhân, An Huyền tới không có ý gì khác, Tôn Giả đừng hiểu lầm”.
“Vậy các người tới làm gì?”
“Tới mượn Tôn Giả một món đồ”, An Huyền nheo mắt.