TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2787 TÌM TÔI CÓ VIỆC GÌ KHÔNG?”

“Chuyện gì vậy?”, Mã Hải nhìn vẻ hoang mang của thư ký bèn chau mày hỏi.

“Chủ tịch Lâm, Mã Tổng, người phía quân đoàn Long Huyền tới, nói là muốn gặp chủ tịch”, người thư ký lên tiếng.

“Quân đoàn Long Huyền sao?”, Lâm Chính giật mình.

“Chủ tịch Lâm, đang yên đang lành người của quân đoàn tới tìm cậu làm gì? Lẽ nào là hỏi cậu chuyện liên quan tới Thiên Ma Đạo?”, Mã Hải giật mình.

“Đừng đoán linh tinh, mời người ta vào đi”, Lâm Chính nói.

“Vâng”, Mã Hải gật đầu, lập tức chạy đi.

Một lúc sau, một sĩ quan của quân đoàn có mặt tại phòng làm việc.

“Chào Lâm tướng quân”, người này cúi mình

Lâm Chính liếc nhìn. Trên cánh tay người này có một bông hoa, trên ngực cũng có không ít huy chương.

“Tìm tôi có việc gì không?”, Lâm Chính hỏi.

“Bẩm Lâm tướng quân, thuộc hạ là Lưu Đồ là thống lĩnh cánh hữu của quân đoàn. Lần này tới đây là phụng mệnh quân đoàn trưởng muốn nhờ Lâm tướng quân giúp đỡ”, người tên Lưu Đồ nói.

“Giúp gì vậy?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.

“Chữa bệnh”.

“Cho ai?”

“Điều này...Lâm tướng quân, xin đừng trách tôi nói thẳng, tướng quân gặp là sẽ biết ngay”, Lưu Đồ do dự nhưng vẫn không dám nói ra.

Lâm Chính suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Thôi được, trước đây quân đoàn để bảo vệ Tô nhu, có ơn với tôi. Lần này tôi giúp lại vậy”

“Lâm tướng quân khách sáo rồi. Tướng quân bỏ ra công sức cứu chữa cho quân đoàn, lại còn cứu sống cả mấy người Vương Yến khiến chúng tôi rất bái phục. Chuyện về cô Tô Nhu là trách nhiệm của chúng tôi, không có gì cả”, Lưu Đồ vội vàng nói.

“Khỏi khách sáo, lập tức sắp xếp, thời gian gấp gáp, mau đi thôi”.

“Ở đây...Lâm tướng quân có việc gì gấp gáp không ạ?”, Lưu Đồ hỏi.

“Sao thế?”, Lâm Chính cảm thấy không hiểu.

Lưu Đồ do dự rồi khẽ nói: “Tôi sợ quá trình điều trị sẽ phải mất hai, ba ngày”.

Dứt lời, Lâm Chính cảm thấy buồn cười: “Lưu Đồ, tôi còn chưa thấy người bệnh mà bên đó đã biết là cần tới hai ba ngày rồi sao?”

“Lâm tướng quân, thuộc hạ không có ý đó, thực ra ...tôi...không biết phải giải thích thế nào, cậu đích thân tới xem sao”, Lưu Đồ có phần nóng ruột.

Lâm Chính mơ hồ đoán ra được điều gì đó bèn đứng dậy, nói với Mã Hải: “Ở đây giao cho ông, có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho tôi”.

“Vâng chủ tịch”.

“Việc thiết kế vũ khí lazer tới đâu rồi?”

“Đã thiết kế được bốn bộ rồi nhưng thứ này giá thành cao quá, muốn phổ cập là rất khó. Hơn nữa gần đây Dương Hoa cũng chi phí nhiều, sắp không cân đối được rồi”, Mã Hải thở dài.

Giá vốn cho việc nghiên cứu của đội Từ Chính quá cao, dù Lâm Chính có vài phương thuốc hút ra tiền cũng không đủ cung cấp.

“Đợi tôi về tôi sẽ nghĩ cách. Cố gắng gầm cự”.

“Vâng”.

Lâm Chính gật đầu, cùng Lưu Đồ rời khỏi Dương Hoa. Hai người tới khu vực đóng quân của quân đoàn Long Huyền.

Xảy ra chuyện lần trước, phía bên chức trách của Long Quốc đã cho phép quân đoàn đóng quân ở Giang Thành, đồng thời cử một lượng lớn quân cứu viện tới đây.

Lâm Chính hiểu được ý của nhà nước là gì. Bọn họ làm như vậy thứ nhất là để bảo vệ Giang Thành. Thứ hai là để quản Lâm Chính.

Bởi vì lúc này sức ảnh hưởng của Dương Hoa là rất lớn. Thế nhưng Lâm Chính cũng không bận tâm.

Anh không muốn là bá chủ một phương. Anh chỉ muốn tìm lại công bằng cho mẹ, bảo vệ những người bên cạnh mình, còn việc quân đoàn có xen vào hay không thì cũng chẳng có gì quan trọng đối với anh.

Đọc truyện chữ Full