Thực ra Lâm Chính không muốn nhúng tay vào việc này, anh vốn là người sợ rắc rối, huống hồ hiện giờ anh cũng có một đống rắc rối phải giải quyết, đâu có thừa thời gian và hơi sức?
Nhưng đúng lúc quan trọng này mà anh dửng dưng mặc kệ, thì chẳng phải sẽ mất nguyên tắc sao?
"Bà qua một bên nghỉ ngơi đi, ở đây cứ giao cho tôi", Lâm Chính thở hắt ra rồi nói.
"Chàng trai, cậu định làm gì vậy? Lẽ nào cậu định đánh nhau với bọn họ? Đừng! Nguy hiểm lắm, mau lại đây đi, tôi bảo người đưa cậu đi!", bà lão lo lắng nói.
Lâm Chính mỉm cười, đi về phía đó.
Lúc này, đám người Mộc Thiên Viễn, Úc Tiểu Đồng đã lần lượt bại trận, không dám chống lại thủ đoạn quỷ dị của Nhật Nguyệt Nhị Lão nữa.
Dưới đất la liệt các chiến sĩ nhà họ Mộc đã bị ép khô.
Bên này có thể nói là thua thảm hại.
Thực ra bây giờ muốn đi cũng không đi được.
Thậm chí những người này có thể cầm cự đến khi quân đội đóng quân và bộ đội tuần thủ ở gần đây đến kịp hay không cũng còn chưa biết.
"Hai vị, đánh thế là được rồi, đừng đánh nữa".
Lâm Chính kêu lên.
Nhật Nguyệt Nhị Lão đang định xông tới liền khựng lại.
Ông lão tóc dài trong số đó lạnh lùng quát: "Thằng oắt này từ đâu chui ra vậy? Dám huênh hoang ở đây! Để tôi giết cậu trước!".
Dứt lời liền đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
Vèo vèo vèo...
Hàng nghìn hàng vạn tơ khí bắn tới, dường như muốn bao trùm Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không chút sợ hãi, cách không chộp một cái, tóm được những sợi tơ kia, sau đó giật mạnh, hất về phía ông lão tóc dài.
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ông lão cả kinh, vội vàng tránh đi, cũng may không bị dính tơ khí này.
Tuy bọn họ dùng Hấp Khí Trùng Phấn này để đối phó với người khác, nhưng bản thân cũng không có năng lực để đối phó với nó, nếu đụng phải thì cũng không thoát khỏi kết cục bị hút khô.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh hãi là tại sao Lâm Chính có thể dùng tay không bắt được thứ được làm từ khí và bột mịn này?
Phải biết rằng, thứ này giống như gió và nước, đụng vào là tan.
Ông lão trọc đầu ở bên kia cũng ý thức được sự bất thường, liền lập tức dừng lại.
"Thằng oắt này không bình thường!", ông lão tóc dài trầm giọng nói.
"Oắt con, cậu là ai?", ông lão trọc đầu quát.
"Thần y Lâm Giang Thành".
"Thần y Lâm? Chưa từng nghe tới, lẽ nào cậu được mời tới khám bệnh cho Mộc Thái Cực? Hừ, đúng là chán sống!".
Nhật Nguyệt Nhị Lão lạnh lùng hừ một tiếng, đồng thời ra tay tấn công Lâm Chính.
"Mau giúp đi!".
Đám Mộc Thiên Viễn vội quát.
Chỉ thấy hai người múa may bàn tay, tơ khí quỷ dị kia hóa thành từng cơn sóng cuồn cuộn, ập về phía này.
Mọi người nhìn mà trong lòng sợ hãi, da đầu tê dại.
Thủ đoạn chạm vào là mất mạng như vậy, sao bọn họ dám ứng phó chứ?
Nhưng Lâm Chính không chút vội vàng sợ hãi, tung người nhảy lên, xông về phía từng cơn sóng lớn bằng tơ khí kia.
Mọi người ngạc nhiên, còn tưởng là Lâm Chính lại nắm những sợi tơ khí này trong tay.
Nhưng anh không làm vậy, mà đụng nát bọn chúng rồi tiến lại gần hai ông lão.
"Hả?".
Ông lão tóc dài biến sắc.
"Không ổn rồi, rút!".
Ông lão trọc đầu ý thức được gì đó, vội vàng lùi lại.
Nhưng vẫn muộn một bước.
Nắm đấm của Lâm Chính đã tới trước mặt, tuy bọn họ kịp tránh, nhưng sóng xung kích của Lâm Chính đã tác động trực tiếp lên người bọn họ.
Nhật Nguyệt Nhị Lão bị hất bay đi, đồng thời ngã xuống đất.
Rầm!
Âm thanh dữ dội vang khắp bốn phía.
Cả đảo Bạch Cực chấn động.
Mọi người đều kinh hãi.
Nhất là đám người Mộc Thiên Viễn, bọn họ còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Bọn họ không thể ngờ vị bác sĩ đến từ Giang Thành này lại có thực lực đáng sợ như vậy...
"Chị, trước đó chị nói... muốn làm gì thần y Lâm cơ?", Mộc Yên Linh ngây người nhìn Lâm Chính như thiên sứ hạ phàm, hỏi.
Úc Tiểu Đồng mấp máy môi, hoảng hốt nói: "Chuyện đó... coi như chị không nói gì, coi như chị không nói gì..."
Nắm đấm này khiến Nhật Nguyệt Nhị Lão đều không dám hành động khinh suất nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Phi Vũ cũng lạnh như băng.
"Hai lão già chết tiệt này, chết chưa hả?", cô ta tức giận mắng.
"Cô chủ, chúng tôi không sao!".
"Không sao thì xông lên, giết tên chó chết không biết trời cao đất dày này đi!".
"Cô chủ, người này không hề đơn giản! Không được hành động khinh suất!", ông lão tóc dài khàn giọng đáp.
"Các ông mà phải sợ một tên lang băm giang hồ sao?", Hoa Phi Vũ tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
"Cậu ta chắc chắn không đơn giản chỉ là lang băm giang hồ đâu!".
Ông lão trọc đầu trừng mắt nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: "Oắt con, rốt cuộc cậu đã dùng thủ đoạn gì? Mà có thể miễn dịch với Hấp Khí Trùng Phấn của chúng tôi?".
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Tôi không hề miễn dịch với Hấp Khí Trùng Phấn".
"Vậy tại sao cậu có thể chống lại được nó?", ông lão trọc đầu ngạc nhiên hỏi.
"Nguyên nhân rất đơn giản, tôi dùng châm bạc gia tăng sự tái sinh của cơ thể đối với khí kình, khiến Hấp Khí Trùng Phấn của ông không hút được khí trong người tôi, như vậy chẳng phải là xong sao?", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc...