Hoa Phi Vũ biết có lẽ mình không phải là đối thủ của người này, nhưng muốn chạy cũng không được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Thần y Lâm, anh hãy nghe cho rõ đây, tôi là trò cưng của Hoa Tiên Nhân! Nếu anh dám làm tôi bị thương, sư phụ tôi sẽ không tha cho anh đâu!".
"Hoa Tiên Nhân Hoa Tiên Tử cái quái gì chứ? Tôi chưa từng nghe tới! Cô Hoa, bây giờ cô đã rơi vào tay tôi, muốn đi e là không dễ đâu", Lâm Chính cười nói.
Hoa Phi Vũ có chút tức giận, nhưng nhìn khuôn mặt đẹp trai như thiên thần của anh, trong lòng lại có chút mâu thuẫn.
Dù sao anh cũng là người có nhan sắc nổi bật.
Cô ta lùi lại nửa bước, sắc mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Anh muốn làm gì hả? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có suy nghĩ quá phận với tôi! Tôi... sư phụ tôi đã nói rồi, chưa luyện được thần công thì tôi không được phá thân!".
"Gì cơ?".
Lâm Chính sửng sốt, bị những lời nói của Hoa Phi Vũ làm cho há hốc miệng. Một lúc sau anh mới hoàn hồn, dở khóc dở cười nói: "Cô Hoa, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy? Tôi không có ý đó!".
"Vậy anh cản đường tôi làm gì? Muốn giết tôi sao?", Hoa Phi Vũ trở nên cảnh giác.
"Giết? Tôi chắc chắn sẽ không giết cô, nhưng có thể giao cô cho người nhà họ Mộc", Lâm Chính cười đáp.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Phi Vũ lập tức tái nhợt: "Thần y Lâm, anh... anh không thể làm thế được! Nếu rơi vào tay con khốn Úc Tiểu Đồng kia, thì chắc chắn tôi sẽ sống không bằng chết!".
"Vậy thì cô hãy ngoan ngoãn trả lời mấy câu hỏi của tôi, nếu câu trả lời khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ thả cô đi, được không?", Lâm Chính cười nói.
"Anh nói đi", Hoa Phi Vũ bình tĩnh hơn, nhưng ánh mắt vẫn tỏ vẻ nghi hoặc.
"Hấp Khí Trùng Phấn trong tay Nhật Nguyệt Nhị Lão... từ đâu mà có?", Lâm Chính nhỏ giọng hỏi: "Theo tôi được biết, Hấp Khí Trùng là thứ cực kỳ hiếm, e là cả Long Quốc không có mấy con, hơn nữa phải là phấn do Hấp Khí Trùng trưởng thành nhả ra mới có công hiệu như vậy. Các cô lấy được nhiều phấn trùng như vậy ở đâu?".
"Cái này...", Hoa Phi Vũ tỏ vẻ do dự.
"Xem ra tôi phải bắt cô giao cho họ rồi".
"Đừng! Đừng! Thần y Lâm! Tôi nói! Tôi nói!".
Hoa Phi Vũ cuống quýt kêu lên, do dự một lát rồi run giọng đáp: "Thực ra... là do sư phụ tôi xin được ở Tiên Y Tông!".
"Tiên Y Tông?".
Lâm Chính nhíu mày, hình như từng nghe thấy cái tên này.
"Đó là nơi nào?".
"Tôi cũng không biết, chỉ biết đó là một tông môn cực kỳ kín đáo, không có nhiều người, nhưng ai nấy đều là thần y. Bọn họ luôn ở trong tông môn, trước giờ không xuất sơn, nhưng trong Tiên Y Tông có tất cả các loại dược liệu và thần đan kỳ phương vô song trên đời. Tôi không vào được Tiên Y Tông, chỉ có những người có chút giao tình với người của Tiên Y Tông như sư phụ tôi thì mới được vào", Hoa Phi Vũ nói.
Lâm Chính xoa cằm, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Đúng lúc này, hình như Hoa Phi Vũ nghĩ ra gì đó, vội nói: "À đúng rồi, tôi nhớ có một lần lúc nói chuyện với sư phụ, sư phụ tôi từng nói, hình như Tiên Y Tông vẫn luôn cung cấp thuốc cho một số hào môn lánh đời, còn các hào môn lánh đời này sẽ cung cấp rất nhiều bảo dược hiếm có cho Tiên Y Tông..."
"Hào môn lánh đời?".
Lâm Chính hơi biến sắc, hình như bỗng nhớ ra gì đó.
Tiên Y Tông... Hình như lúc anh ở nhà họ Lâm thỉnh thoảng nghe thấy người nhà họ Lâm nhắc đến.
Lẽ nào Tiên Y Tông là tông môn từng hợp tác với nhà họ Lâm?
"Thần y Lâm, những gì tôi biết chỉ... chỉ có thế thôi, anh... anh có thể tha cho tôi không?", Hoa Phi Vũ dè dặt hỏi.
"Tôi nói lời giữ lời, cô đi đi".
Lâm Chính nghiêng người nói.
"Cảm ơn".
Hoa Phi Vũ vội cất bước bỏ chạy, không dám dừng lại.
Nhưng lúc này tâm trạng của Lâm Chính rất nặng nề.
Gia tộc Lâm Thị... không phải là thế lực mà nhà họ Lâm ở Yên Kinh có thể bì được.
Nếu có Tiên Y Tông giúp đỡ người của nhà họ Lâm, thì e là chút thực lực của anh không đủ để chống lại bọn họ.
Phải nhanh chóng có kế hoạch thôi...