TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2814 "TỐT NGHIỆP HỌC VIỆN Y SILVES?".

"Đúng là gương mặt nổi tiếng thế hệ mới!".

"Thế này cũng tốt với người hâm mộ quá đấy!".

"Đây chính là cậu Nhất Minh sao? Tôi phải theo dõi mới được!".

"Đúng là không tệ! Đâu giống cô gái nào đó, ỷ mình xinh đẹp la lối om sòm, đúng là đanh đá!".

"Đúng vậy, có tý nhan sắc mà làm như ghê gớm lắm! Loại con gái như vậy tôi thấy nhiều rồi!".

Các khách khứa đang có mặt châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.

Tiếng chửi bới lại càng che trời rợp đất trong phòng livestream và trên mạng, lôi cả 18 đời tổ tông của Thần Hỏa Thánh Nữ ra.

Thần Hỏa Thánh Nữ trợn tròn mắt, tức đến nỗi cả người run rẩy.

Cô ta đường đường là Thần Hỏa Thánh Nữ, vô cùng tôn quý kiêu ngạo, tuy đã mất tu vi, nhưng cả đời này cô ta chưa bao giờ phải chịu sự uất ức và sỉ nhục như vậy, sao có thể để yên chứ?

"Các người... các người..."

Thần Hỏa Thánh Nữ tức muốn ngất.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính chìa tay ra kéo cánh tay cô ta.

Thần Hỏa Thánh Nữ ngoảnh phắt lại.

"Thánh Nữ đại nhân, cô hãy bình tĩnh, cứ ngồi xuống lau người đi, chỗ này để tôi", Lâm Chính mỉm cười nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ do dự một lát rồi gật đầu.

Lâm Chính ngoảnh sang cười nói: "Cậu Nhất Minh hả? Có thể đưa bàn tay bị thương của anh cho tôi xem không?".

"Xem cái gì mà xem? Anh là bác sĩ sao?", cậu Nhất Minh liếc mắt nhìn Lâm Chính, tỏ vẻ khó hiểu.

Trời tối sao người này lại đeo kính râm?

"Tôi là bác sĩ đây", Lâm Chính gật đầu.

Bác sĩ?

Mọi người hơi sửng sốt.

Nhưng sao cậu Nhất Minh có thể để Lâm Chính kiểm tra được? Như vậy chẳng phải sẽ lộ tẩy sao?

Anh ta thầm cười khẩy, nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười ấm áp: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng đội chúng tôi có bác sĩ riêng, bọn họ sẽ giúp tôi xử lý vết thương".

Dứt lời, một người đàn ông xách hòm y tế đi tới, nhanh chóng băng bó vết thương cho cậu Nhất Minh.

Anh ta quấn băng rất nhanh, người bên cạnh gần như không kịp nhìn vết thương đã bị băng vải che mất.

"Chuyện đã đến nước này, tôi nghĩ mọi người đừng chỉ trích ai nữa. Nhà hàng Ánh Trăng còn phải tiếp tục kinh doanh, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người muốn nếm thử đồ ăn ở đây. Tôi nghĩ mọi người nên lặng lẽ giải quyết chuyện này, đừng làm kinh động đến cảnh sát. Thế này đi, chúng ta hãy rời khỏi đây đã, đừng làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của nhà hàng Ánh Trăng".

Cậu Nhất Minh mỉm cười nói, sau đó định rời đi.

Lấy được thể diện rồi, xả giận xong rồi lại muốn cứ thế đi sao?

Sao Lâm Chính có thể cam lòng chứ?

"Khoan đã!". Lâm Chính kêu lên.

"Anh còn chuyện gì sao?", tuy cậu Nhất Minh bực bội trong lòng, nhưng vẫn giả vờ hỏi rất lịch sự.

"Cậu Nhất Minh, anh diễn giỏi lắm, đầu tiên gọi cô gái này đến gây chuyện, sau đó ra mặt giảng hòa, giả vờ công bằng trượng nghĩa, cuối cùng giả vờ bị thương để lừa lấy sự đồng tình của mọi người. Mưu mẹo kiếm lưu lượng của anh cũng bài bản quá đấy", Lâm Chính cười nói.

Anh vừa dứt lời, đám cậu Nhất Minh đều biến sắc.

"Này anh, anh nói vậy là có ý gì hả? Giả vờ bị thương lừa lấy sự đồng tình? Anh đừng có phỉ báng! Cẩn thận tôi kiện anh!", cậu Nhất Minh nghiêm giọng quát.

"Cánh tay của anh không hề bị thương, thứ chảy ra cũng không phải là máu! Tôi phỉ báng anh chỗ nào?", Lâm Chính lắc đầu đáp.

"Anh dựa vào đâu mà nói vậy?", cậu Nhất Minh tức giận nói.

"Dựa vào việc tôi là bác sĩ".

"Khốn kiếp! Này anh, lẽ nào anh là bác sĩ còn tôi thì không à? Cậu Nhất Minh đúng là bị thương, việc này cần gì phải lừa chứ? Huống hồ tôi rất nghi ngờ trình độ y thuật của anh! Anh tốt nghiệp học viện y nào?", người băng bó vết thương cho cậu Nhất Minh lập tức đứng ra, nghiêm giọng chất vấn.

"Tôi không tốt nghiệp từ học viện y", Lâm Chính lắc đầu.

"Vậy tức là anh còn không có bằng tốt nghiệp của học viện y rồi? Nếu vậy thì anh tham gia cuộc thi trình độ y học bằng cách nào? Anh có chứng chỉ hành nghề y không? Anh là bác sĩ ở đâu?".

Người kia cười khẩy, sau đó kiêu ngạo nói: "Tôi là nghiên cứu sinh tốt nghiệp học viện y Silves ở nước ngoài, hơn nữa đã làm nghề y được năm năm, là bác sĩ tư nhân được cậu Nhất Minh mời riêng về làm. Tôi nghĩ về phương diện y thuật, thì lời nói của tôi có sức thuyết phục hơn anh. Anh nói cậu Nhất Minh không bị thương, tôi nói anh ấy bị thương rất nặng, phải về xử lý vết thương ngay. Anh không có bản lĩnh gì thì đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa! Cẩn thận đá phải bàn chông!".

Các khách khứa đang có mặt đều ồ lên.

"Tốt nghiệp học viện y Silves?".

"Giỏi quá!".

"Sinh viên của học viện y hàng đầu thế giới thì chắc là y thuật của anh ta phải lợi hại rồi!".

Một số người giơ ngón tay cái lên, nhao nhao tán thưởng.

Người kia vô cùng đắc ý, mỉm cười nói: "Tôi nghĩ loại đầu đường xó chợ như anh đừng tự xưng là bác sĩ, các anh không trải qua sự khảo hạch và đánh giá chuyên nghiệp, lỡ trong quá trình chữa trị làm chết người thì phải làm sao? Hành nghề y? Anh chưa đủ tư cách!".

Anh ta vừa dứt lời, mọi người liền cười ầm lên.

Bầu không khí trong ngoài nhà hàng trở nên kỳ quái.

Cậu Nhất Minh nheo mắt, ngoảnh sang nói: "Chúng ta đi thôi".

"Được".

Mấy người đang định rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: "Tôi nghĩ mình vẫn có tư cách khám bệnh cho mọi người".

"Ồ, không có chứng chỉ hành nghề y thì anh dựa vào đâu chứ?", cậu Nhất Minh ngoảnh sang cười hỏi.

"Chỉ dựa vào việc... tôi là thần y Lâm Giang Thành!".

Dứt lời, Lâm Chính bất ngờ tháo kính râm ra.

Cả nhà hàng lập tức im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn Lâm Chính, mãi không thốt nên lời.

Cũng không biết đã qua bao lâu mới có giọng nói run rẩy vang lên.

"Thần... thần y Lâm?".

"Trời ơi, là thần y Lâm kìa!".

"Thần y Lâm đang ở đây!".

"Oa, thần y Lâm là thần tượng của tôi đấy!".

"Không ngờ lại được nhìn thấy thần y Lâm ở khoảng cách gần như thế này! Chết mất thôi!".

Xung quanh xôn xao ầm ĩ.

Khách khứa đang chờ ở ngoài nhà hàng nghe thấy động tĩnh bên trong cũng chen chúc vào, nhìn thấy thần y Lâm thì hú hét ầm ĩ.

Hiện trường có chút mất khống chế, nhân viên phục vụ trong nhà hàng vội vàng duy trì trật tự.

Còn đám cậu Nhất Minh thì há hốc miệng.

"Thần... thần y Lâm? Là anh sao?", cậu Nhất Minh lẩm bẩm.

"Tôi nghĩ với y thuật của tôi, chắc là có tư cách kiểm tra vết thương cho anh chứ?", Lâm Chính bình thản nói.

Đọc truyện chữ Full