"Cái gì?".
Lâm Chính kinh hãi, nhìn cô ta với ánh mắt khó tin: "Đang yên đang lành, sao đảo Thần Hỏa lại rơi vào tay Thiên Ma Đạo? Thần Hỏa Tôn Giả đâu? Ông ta ở đó thì sao Thiên Ma Đạo dám tấn công đảo Thần Hỏa chứ?".
"Thần y Lâm, anh không biết đâu, lần này Thiên Ma Đạo phái 70 nghìn người bao vây tấn công đảo Thần Hỏa, còn có đệ tử thân truyền của đạo chủ ra mặt xuất chinh. Sư phụ mới đại chiến cùng anh trở về, vết thương còn chưa lành hẳn, hơn nữa sau khi thua anh lại sinh ra tâm ma, thực lực giảm mạnh, khó mà chống lại được. Huống hồ, sau trận chiến ở vùng cực hàn, đảo Thần Hỏa đã tan đàn xẻ nghé, một phần đi theo tôi, một phần rời khỏi đảo, lực lượng phòng vệ ở đảo đã không còn bao nhiêu. Chỉ dựa vào một mình sư phụ thì chắc là phải hết hơi mới có thể giết được hết mấy chục nghìn cường giả của Thiên Ma Đạo".
Thần Hỏa Thánh Nữ nói đến đây, đôi mắt ngấn lệ, ngồi im trên ghế.
"Bây giờ Thần Hỏa Tôn Giả đang ở đâu?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Hiện giờ đã được mấy nguyên lão trên đảo đưa vào đất liền ẩn náu. Tôn Giả bị thương rất nặng, nghe nói nôn ra toàn tinh huyết, còn người của Thiên Ma Đạo thì bám riết không buông, thề phải giết được ông ấy. Các đệ tử của đảo Thần Hỏa liều mạng ngăn cản, mọi người đã rơi vào đường cùng rồi. Sư phụ tính tình cao ngạo nên đảo Thần Hỏa trước giờ không có bạn bè, bây giờ gặp nguy nan thì đệ tử trên đảo liền gọi điện thoại cho tôi, xin tôi đến đó bảo vệ sư phụ", Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng đáp.
"Thế à? Không ngờ sự việc lại nguy cấp như vậy".
Lâm Chính nhíu chặt mày, suy nghĩ một lát: "Nhưng đảo Thần Hỏa và Thiên Ma Đạo không có thâm thù huyết hải gì, trước kia hai bên còn từng hợp tác để đối phó với tôi. Bây giờ Thiên Ma Đạo lại ra sức đuổi giết Thần Hỏa Tôn Giả, rất là bất thường, chỉ e là..."
"Băng Kính!", Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng nói.
"Đúng vậy! Chắc chắn Thiên Ma Đạo biết Băng Kính trong tay Thần Hỏa Tôn Giả có thể chống lại Tịnh Thế Bạch Liên, nên bất chấp tất cả để triệt hạ đảo Thần Hỏa, ý đồ cướp Băng Kính tấn công Giang Thành. Thần Hỏa Tôn Giả không có Tịnh Thế Bạch Liên thì sao có thể chống lại Thiên Ma Đạo... Xem ra chuyện lần này tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được".
Lâm Chính đanh mắt nói.
"Nếu vậy thì xin thần y Lâm hãy dẫn các đệ tử của đảo Thần Hỏa đi cứu sư phụ", Thần Hỏa Thánh Nữ vội nói.
Lâm Chính sửng sốt: "Cô không đi sao?".
"Tôi... tôi có chút việc, chắc là không đi được, huống hồ tôi đã mất nửa tu vi, đi thì được tích sự gì chứ?", Thần Hỏa Thánh Nữ nhỏ giọng nói.
Lâm Chính tò mò nhìn cô ta.
Sợ rằng dù có tu vi thì chưa chắc Thần Hỏa Thánh Nữ sẽ đi.
"Thánh Nữ đại nhân, nếu đã vậy thì mời cô đi cùng tôi đến triệu tập người của đảo Thần Hỏa, rồi tôi dẫn các đệ tử của đảo Thần Hỏa đi cứu viện".
"Anh không điều người ở Giang Thành sao?".
"Tôi lo Thiên Ma Đạo dùng kế điệu hổ ly sơn, nên không dẫn người theo. Huống hồ chỉ là đi cứu người, một mình tôi là đủ rồi, tôi sẽ mang theo Tịnh Thế Bạch Liên".
"Được".
Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu, lập tức gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó hai người nhanh chóng đến một khu biệt thự ở ngoài Giang Thành.
Lúc này, từng cao thủ của đảo Thần Hỏa trang bị kĩ càng đang đứng bên ngoài khu biệt thự.
Bọn họ đều nhận được tin.
Tuy trước đó có hiểu lầm rất lớn, nhưng bây giờ biết sư phụ gặp nạn, bọn họ cũng không dám so đo chuyện cũ nữa.
Thần Hỏa Thánh Nữ vừa đến, bọn họ liền cung kính kêu lên.
"Thánh Nữ đại nhân!".
"Ừ".
Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu, trầm giọng hỏi: "Có biết bây giờ sư phụ đang ở đâu không?".
"Bẩm Thánh Nữ đại nhân, hiện giờ sư phụ được các nguyên lão giấu ở dãy Phục Long Lĩnh".