Vừa lao ra khỏi cửa, nhìn ra bên ngoài thì anh thấy một bóng hình màu xám lướt qua ở phía góc.
Lâm Chính đanh mặt, tăng tốc đuổi theo. Thế nhưng tốc độ của đối phương cũng cực kỳ nhanh. Hắn nhảy ra khỏi tường và lao ra ngoài. Lâm Chính cũng nhảy theo.
Người này nhảy qua tường nhẹ như không. Thậm chí có thể đạp chân bay lên đỉnh nóc của một ngôi nhà.
Lâm Chính ghim châm vào hai chân, gia tăng tốc độ và điên cuồng đuổi theo. Các cao thủ của Dương Hoa cũng nhận ra dấu hiệu bất thường nên đã lập tức hành động
Một lượng lớn nhân lực lao đi bắt bóng hình màu xám kia. Bóng hình màu xám đột nhiên dừng lại. Hắn đứng ở một bậc thêm, không chạy nữa, chỉ nhìn Lâm Chính đang đuổi theo bằng vẻ trịch thượng.
Lâm Chính cũng dừng lại. Hai người cách nhau tầm 20 mét. Đó là một người mặc đồ màu xám, cao tầm 1m80, nhìn không rõ mặt, cơ thể khá gầy, không rõ là già trẻ hay gái trai, không thể bắt được khí tức của họ.
“Anh là ai?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Đừng làm quá, có những người, những việc mà không phải loại như cậu có thể động vào. Tới đây thôi. Đây là lời cảnh cáo tôi đành cho cậu”, người này nói bằng thứ giọng giả, nghe vô cùng nhức tai.
“Anh đang uy hiếp tôi đấy hả?”, Lâm Chính hừ giọng: “Con người tôi chưa bị ai uy hiếp bao giờ,
“Những kẻ vượt quá giới hạn đều phải chết”.
Bóng hình kia nói bằng giọng thản nhiên sau đó quay người nhảy vọt lên, tốc độ tăng nhanh gấp 20 lần và lao ra khỏi vòng vây các cao thủ của Dương Hoa
Lâm Chính nín thở.Chuyện gì vậy? Tốc độ của đối phương tại sao lại tăng nhiều như vậy?
Nếu ngay từ đầu hắn rời đi bằng tốc độ này thì có phải là đã cắt đuôi được mình rồi không? Lẽ nào…đây mới là tốc độ thật sự của đối phương?
Lâm Chính tái mặt, cảm giác có gì đó không ổn. Đột nhiên anh ý thức được điều gì đó.
“Hỏng rồi, điệu hổ ly sơn”, Lâm Chính quay người chạy về học viện.
Đám cao thủ của Dương Hoa cũng không hiểu. Lâm Chính mặc kệ, cứ thế lao tới phòng của Thần Hỏa Tôn Giản.
Lúc này phía bên ngoài cửa phòng có không ít người đang đứng. Một người hộ lý bị dọa sợ tới mức tái mặt, ngồi phịch ra ghế ngoài hành lang và run rẩy.
“Thần y Lâm tới rồi”.
Có người hô lên. Đám đông như vớ được cứu tinh.
Lâm Chính đẩy đám người, lao vào trong phòng, anh bàng hoàng. Thần Hỏa Tôn Giả đã bị năm con dao ghim chặt trên giường. Tứ chi bị ghim bởi bốn con dao. Con dao cuối cùng ghim vào đầu của ông ta. Ông ta đã tắt thở. Cái chết trông vô cùng thảm hại.
“Sư Tôn”, người của Thần Hỏa Tôn Giả chạy tới, kêu gào khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lâm Chính mặt tối sầm, không nói gì. Chẳng trách kẻ kia cố tình giảm tốc độ để dụ Lâm Chính ra. Hắn còn có đồng bọn. Lâm Chính vừa đi khỏi thì đồng bọn của hắn đã ra tay.
Giết người diệt khẩu mà! Dù sao thì liên quan tới thân phận của Thánh Nữ nên Thần Hỏa Tôn Giả chắc chắn cũng biết, vậy nên ông ta cũng phải chết.
“Thần y Lâm, có người gửi tới một kiện hàng, nói là đưa cho cậu”, lúc này một người của Dương Hoa đưa một chiếc hộp tới trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, anh khẽ chau mày. Suy nghĩ một lúc, anh bèn mở chiếc hộp ra. Quả nhiên bên trong là một cái đầu đầy máu. Đó chính là cái đầu của người mà anh đã đưa đi để theo dõi Thần Hỏa Thánh Nữ…