“Cách gì cơ? Anh nói đi”, Diệp Tâm Ngữ vội vàng nói.
“Cũng không có gì khó, chỉ cần cô Diệp giúp tôi đi lấy một thứ. Nếu cô Diệp có thể giúp tôi lấy được thì chuyện nhà họ Diệp sẽ không thành vấn đề nữa”, anh ta mỉm cười nói.
“Là đồ của nhà họ Diệp sao?”, Diệp Tâm Ngữ giật mình, còn tưởng là anh ta thích món bảo bối nào đó.
Thế nhưng anh ta chỉ lắc đầu: “Không, là của nhà họ Thủy chúng tôi”.
“Nhà họ Thủy sao?”, Diệp Tâm Ngữ giật mình.
“Đúng vậy, thứ này nằm trong từ đường của tổ tiên ở Thành Nam, có điều đó là nơi không phải ai cũng vào được. Phải chiến thắng được người canh cửa. Người này có thực lực vô cùng khủng khiếp, giao đấu với anh ta chắc chắn là sẽ chật vật. Nếu cô Diệp có thể chiến thắng được người đó, lấy Hồng Nguyệt Châu giao cho tôi thì tôi sẽ đứng ra giúp nhà họ Diệp vượt qua kiếp nạn này”, anh ta cười nói.
“Hồng Nguyệt Châu sao? Từ đường nhà họ Thủy?”, Diệp Tâm Ngữ giật mình: “Tôi là người ngoài, sao có thể vào được trong đó? Huống hồ...vậy khác gì là xông vào từ đường nhà họ Thủy chứ?”
“Haha, sao có thể nói như vậy được. Tôi là người thừa kế của nhà họ Thủy cơ mà. Có tôi cho phép thì cô cứ đi là được. Còn vì sao phải lấy Hồng Nguyệt Châu thì nguyên nhân rất đơn giản, tôi chỉ muốn xem thái độ của cô như thế nào. Vì nếu tôi đứng về phía nhà họ Diệp thì có nghĩa là nhà họ Diệp và nhà họ Thủy sẽ liên minh với nhau. Tôi phải biết cô có thành tâm hay không chứ. Nếu cô Diệp không sợ khổ đi lấy Hồng Nguyệt Châu thì tôi cũng chẳng có gì phải nghi ngờ và kiêng dè nữa. Tôi sẽ dốc toàn lực giúp nhà họ Diệp”, anh ta cười nói.
Diệp Tâm Ngữ đanh mặt, suy nghĩ một hồi rồi bặm môi: “Vậy được, nếu đã vậy thì tôi đi tới từ đường nhà họ Thủy một chuyến”.
“Tôi đi cùng cô, để tránh cô lo lắng”, anh ta cười.
“Được”, Diệp Tâm Ngữ không từ chối. Ba người nhanh chóng tới Thành Nam của Long Xuyên.
Nơi đây quả nhiên có một từ đường được xây dựng vô cùng hoành tráng. Trước cửa, quả nhiên có một người đàn ông tóc dài đang đứng đó.
Đây chính là Tiểu Khê – người canh cửa của từ đường. Thấy cậu chủ bước tới, người này vội cúi mình nói: “Cậu chủ, hôm nay vẫn chưa tới ngày tế tổ, từ đường không cho người ngoài vào, phiền cậu hôm khác lại tới”.
“Hôm nay không phải tôi muốn vào từ đường mà là bạn của tôi muốn vào”, anh ta mỉm cười.
“Nếu là vậy thì cậu chủ, cậu nên biết quy tắc”, người đàn ông trầm giọng.
“Đương nhiên”.
“OK”, người đàn ông gật đầu, lùi lại.
“Cô Diệp, trông cây cả ở cô rồi”, cậu Thủy thản nhiên nói.
“Ừm”, Diệp Tâm Ngữ đanh mặt, nhìn chăm chăm người đàn ông và khẽ hô lên rồi lao tới.
Người đàn ông có thực lực không hề tầm thường, thế nhưng Diệp Tâm Ngữ cũng là một thiên tài. Cô ta có kỹ năng võ thuật. Sau một hồi chiến đấu, Diệp Tâm Ngữ chiếm thế thượng phong.
Người đàn ông bị đánh nôn ra máu, ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi. Có điều Diệp Tâm Ngữ cũng không dễ chịu gì, cô cũng bị trầy da tróc vẩy, bước đi loạng choạng.
“Cô thắng rồi”, người đàn ông nói giọng khàn khàn: “Cô muốn vào thì vào đi, nhưng hi vọng cô biết hậu quả khi bước vào đó”.
“Hậu quả sao?”, Diệp Tâm Ngữ nín thở.
“Có thể có hậu quả gì chứ? Cô cứ vào đi, có gì tôi xử lý”, cậu Thủy thản nhiên nói.
“Được”.
Vì nhà họ Diệp, Diệp Tâm Ngữ bèn lau máu, đẩy cửa bước vào. Cô lấy Hồng Nguyệt Châu đưa ra cho cậu Thủy.