Sau khi Lâm Chính đánh bại Thái Thương Long - vị thiên kiêu thứ ba này thì đã không còn gặp nhiều thiên kiêu nữa.
Điều này cũng tại anh thôi, vì đến top 20 thiên kiêu cũng bị anh đánh bại quá nửa rồi. Hơn nữa, toàn bộ những Thiên Kiêu Lệnh của kẻ thua cuộc đều nằm trong tay anh, khiến cho bảng xếp hạng thiên kiêu lúc này vô cùng tàn tạ.
Hiện tại Thái Thương Long bị anh xếp ngoài Giang Thành, vài ngày trước Thái Thương Long nói rằng muốn gặp anh. Lâm Chính biết là anh ta vì thuốc giải mà thôi.
Thế nhưng Lâm Chính cũng không ngại, dù sao thì Dương Hoa hiện cũng đang thiếu người, cũng không thể xem nhẹ thực lực của Thái Thương Long được. Có điều Lâm Chính không ngờ vừa giải quyết xong thiên kiêu thứ ba thì thiên kiêu thứ hai đã lại tới rồi.
“Sao thế? Sợ rồi à?”, thấy Lâm Chính im lặng, khuôn mặt của Thủy Thái Tử lộ vẻ đắc ý.
Anh ta lau máu nơi khóe miệng, nheo mắt mỉm cười: “Nhà tôi vốn chỉ là một gia tộc nhỏ ở Long Xuyên, thậm chí là còn không bằng cả nhà họ Diệp. Sau đó mạnh lên vì anh trai tôi. Sau khi anh ấy trở thành thiên kiêu, nhà họ Thủy chúng tôi đúng là chẳng khác gì một bước lên trời, chẳng ai dám đối kháng với chúng tôi nữa. Ai mà lại dám đấu với thiên kiêu thứ hai chứ? Tôi thừa nhận là thực lực của anh phi phàm nhưng trước thiên kiêu thứ hai anh chẳng là cái thá gì cả. Anh chẳng khác gì con sâu cái kiến hết. Ha ha”.
Ngông cuồng!!!
Người nhà họ Diệp nghiến răng nhưng không dám lên tiếng. Bởi vì Thủy Thái Tử có tức cách ngông cuồng như vậy. Vì đó là anh trai của anh ta mà.
“Thần y Lâm, thiên kiêu Thánh Võ chỉ có một người em trai như vậy. Nếu như giết anh ta thì sẽ đắc tội với thiên kiêu thứ hai. Cậu vì Tâm Ngữ mà ra mặt, tôi rất cảm kích, nhà họ Diệp chắc chắn sẽ ghi nhớ ân đức này nhưng không cậu không cần vì con bé mà làm vậy. Nếu không nhà họ Diệp chúng tôi cũng không thể an tâm được”, bà cụ Diệp vội vàng nói.
“Đúng vậy thần y Lâm. Y thuật của cậu cao siêu, thực lực mạnh. Còn trẻ như vậy, tương lai sẽ vô cùng xán lạn. Nhà họ Diệp chúng tôi nhận được sự giúp đỡ của cậu đã là vinh dự rồi. Nếu như vì chúng tôi mà cản trở tiền đồ của cậu, khiến cậu có thêm kẻ địch thì chúng tôi sẽ cảm thấy vô cùng áy náy”, Diệp Tuần Tinh lên tiếng.
“Thần y Lâm, thôi bỏ đi”.
“Người này, không thể giết được”.
“Mong cậu về Giang Thành, phần còn lại giao cho chúng tôi. Lát nữa chúng tôi sẽ xử lý việc này. Sau đó sẽ đích thân tới Giang Thành cảm ơn cậu”.
Nhà họ Diệp đồng loạt lên tiếng, ai cũng cúi đầu. Bọn họ đương nhiên là muốn giết chết Thủy Thái Tử. Nhưng phía sau Thủy Thái Tử là nhà họ Thủy và Thủy Thánh Vũ. Một khi giết anh ta thì sẽ gây chấn động toàn bộ Long Quốc.
Bà cụ Diệp không muốn hại Lâm Chính, mặc dù bà ta rất buồn nhưng vẫn quyết tâm để nhà họ Diệp đi giải quyết vấn đề này.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn bà cụ Diệp, đôi mắt ánh lên vẻ quỷ dị. Đột nhiên anh đi ra ngoài cửa.
Sau đó có âm thanh từ bên ngoài vang lên: “Thật kỳ lạ, tôi thấy Thủy Thánh Võ khiêm tốn lắm mà, tại sao em trai của anh ta ngạo mạn thế. Đến cả nhà họ Thủy cũng như vậy sao. Tôi thấy danh hiệu thiên kiêu Thánh Võ đã bị gia tộc này bôi nhọ rồi”
Cả nhà họ Diệp đồng loạt quay qua nhìn: “Là ai vậy?”
“Có lẽ là một cao nhân”, có người lên tiếng.
Một bóng hình lướt vào trong nhà họ Diệp nhanh như điện xẹt. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt.
Sau khi bóng hình dừng lại thì lập tức bước tới chắp tay, quỳ xuống trước Lâm Chính: “Bái kiến thần y Lâm”, giọng nói vô cùng cung kính.
“Thật không ngờ anh lại tới đây. Khỏi cần đa lễ”, Lâm Chính gật đầu.
“Cảm ơn thần y Lâm”, người này đứng dậy.
“Thần y Lâm vị này là ai vậy?”, ông cụ Diệp tò mò nhìn và thận trọng hỏi.
Lâm Chính không trả lời, chỉ mỉm cười.
Người này chắp tay: “Tôi là Thái Thương Long”.
“Cái gì, Thái Thương Long sao?”
Cả nhà họ Diệp tái mặt. Bà cụ Diệp tưởng mình bị nổ tung: "Thiên...kiêu thứ ba sao?"