"Thánh Võ, làm cha là phải bảo vệ con cái. Lâm thần y và tên thiên kiêu cấp ba Thái Thương Long này đều không phải là người bình thường. Nếu con đến đây một mình rồi bọn chúng dùng thủ đoạn để hại con. Như vậy chẳng phải bố sẽ hối hận đến chết hay sao?", Thuỷ Mạc đáp.
"Bố, con tới cứu Thánh Văn, không phải tới đánh nhau. Bố mau cho người rời khỏi nhà họ Diệp đi!", Thuỷ Thánh Võ quát lên.
Những lời này vừa nói ra, người nhà họ Diệp, Lâm Chính, Thái Thương Long đều rất kinh ngạc.
Thiên kiêu cấp hai....không phải anh ta đến đây để chiến đấu sao?
Có lẽ nào anh ta đang muốn làm hòa?
Mọi người không thể hiểu được.
Thuỷ Mạc muốn nói điều gì đó, nhưng Thuỷ Thánh Võ rất cương quyết nên ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui sau khi thuyết phục con trai mình không thành.
Sau khi toàn bộ người nhà họ Thuỷ đều đã rời đi, Thủy Thánh Võ quay người lại, hơi cúi đầu nói: “Xin lỗi đã làm phiền các vị".
Lâm Chính không quen với việc Thuỷ Thánh Võ khách sáo như vậy.
Anh vốn tưởng rằng thiên kiêu cấp hai hẳn là bá đạo hống hách lắm, nhưng không ngờ lại khiêm tốn như vậy.
"Thánh Võ thiên kiêu khách sáo rồi!", bà cụ Diệp khẽ gật đầu.
"Tôi có thể hỏi Lâm thần y là ai không?", Thủy Thánh Võ hỏi.
"Là tôi”, Lâm Chính đặt chén trà xuống nói.
"Lâm thần y! Nghe danh đã lâu! Chuyện của Thánh Văn tôi đã biết, đúng là lần này nó đã sai. Giờ tôi xin được tạ lỗi với thần y, xin anh cứ thoải mái ra điều kiện. Chỉ cần anh có thể để Thánh Văn sống sót, tôi sẽ chấp nhận bất kỳ điều kiện nào của anh”, Thuỷ Thánh Võ hơi cúi đầu nói.
Nước đi này của anh ta khiến Lâm Chính hoàn toàn không thể tức giận.
Nhưng Lâm Chính không xác định được đối phương có phải có ý đồ gì khác hay không, dù sao anh cũng không hiểu rõ người này.
"Tôi không có bất kỳ điều kiện nào, tôi chỉ muốn Thuỷ Thánh Văn chết!", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Thủy Thánh Võ im lặng.
Anh ta nhìn về phía cái cây lớn bên trái.
Lúc này, Thuỷ Thánh Văn trên người bê bết máu đang bị trói vào gốc cây lớn. Anh ta đã bất tỉnh, hơi thở yếu ớt, như có như không.
Sau khoảng mười giây, Thuỷ Thánh Võ lại nói.
"Thánh Văn đã giết cô Diệp, theo lý mà nói nó phải trả giá bằng mạng sống của mình! Nhưng là một người anh trai, Thánh Võ không thể trơ mắt đứng nhìn em trai mình chết!"
Nói đến đây, Thuỷ Thánh Võ đột nhiên lắc cánh tay của mình.
Vút!
Thanh kiếm của một cao thủ nhà họ Diệp đang đứng bên cạnh bay ra và rơi vào tay anh ta.
Mọi người đều giật mình.
Thuỷ Thánh Võ thản nhiên phất tay.
Bang!
Thanh kiếm đâm thẳng vào chiếc bàn đá trước mặt Lâm Chính, xuyên thủng qua nó.
Thân kiếm rung lên.
Thuỷ Thánh Võ trực tiếp bước lên phía trước, khoanh chân ngồi trên mặt đất, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại nói: “Trong trường hợp đó, Thánh Võ sẵn sàng trả giá bằng mạng sống của mình thay cho Thánh Văn! Lâm thần y có thể giết Thánh Võ, nhưng hãy thả Thánh Văn đi! Không biết... như vậy có được không?"
Lần này, tất cả mọi người đều ngây người.
Lâm Chính khẽ cau mày, thờ ơ nhìn Thủy Thánh Võ rồi hỏi: "Tại sao anh lại không chiến đấu? Nếu giết được tôi thì đâu còn ai dám lấy mạng Thủy Thánh Văn?"
"Chiến đấu?", Thuỷ Thánh Võ ngây người, sau đó bật cười lớn: “Những năm nay ra ngoài tu luyện, tôi không chú trọng tu luyện võ công mà tập trung vào việc tu tâm. Tôi phát hiện cảnh giới cực hạn của Võ đạo yêu cầu vô cùng cao về “tâm”. Nếu trong đầu chỉ toàn sát khí, căn bản không thể nào tu luyện tới cảnh giới viên mãn! Lâm thần y, như tôi đã nói trước đó, tôi không tới đây để chiến đấu, tôi chỉ muốn cứu em trai mình. Nếu anh muốn mạng đền mạng, tôi sẽ cho anh cái mạng này!"
Xung quanh yên lặng như tờ.
Mọi người trố mắt nhìn, không thể tin vào tai hay mắt mình.
"Việc này..."Thái Thương Long cũng không biết phải làm sao.
Lâm Chính thờ ơ nhìn Thuỷ Thánh Võ một hồi.
Đột nhiên...
Cheng!
Lâm Chính đột nhiên đứng dậy, rút thanh kiếm trên bàn đá ra!
Ai nấy đều bàng hoàng.