TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2874 “CHÍNH LÀ CON NHỎ ĐÊ TIỆN KIA!”.

Thủy Thánh Văn được đưa ra nhà sau, đợi Lâm Chính chữa trị.

Nhưng dù tay chân được nối lại, Thủy Thánh Văn cũng không thể giống trước kia. Mỗi khi gặp gió mưa, khớp xương của anh ta sẽ đau vô cùng, sống không bằng chết.

Đây là sự trừng phạt của Lâm Chính dành cho anh ta.

Thật ra Lâm Chính có thể không cần nối xương lại cho Thủy Thánh Văn, làm như vậy đơn thuần là để bán ơn nghĩa cho Thủy Thánh Võ.

Thủy Thánh Võ là thiên kiêu đứng thứ hai, thực lực siêu phàm. Nếu kéo được anh ta về trận doanh của Lâm Chính, dù đối phó với Thiên Ma Đạo hay Tử Vực đều sẽ giúp ích rất lớn.

Hơn nữa, Thủy Thánh Võ vì cứu em trai mà sẵn sàng hi sinh, hành động này có thể thấy anh ta rất thương yêu em trai.

Lâm Chính nối lại tay chân cho Thủy Thánh Văn, Thủy Thánh Võ chắc chắn sẽ rất cảm kích, sau này cần anh ta giúp gì cũng dễ hơn.

“Thần y Lâm! Thủy Thánh Văn có thể tha, nhưng có một người không thể tha!”.

Đúng lúc này, Diệp Tuần Tinh đột nhiên tiến lên, nghiêm túc nói.

“Ai?”, Lâm Chính quay đầu lại.

“Chính là con nhỏ đê tiện kia!”.

Diệp Tuần Tinh chỉ về phía Liễu Chiêu Nhi vẫn còn đứng đó mặt mày khó coi.

“Ồ?”, Lâm Chính thuận thế nhìn sang.

Liễu Chiêu Nhi sợ đến mức mặt trắng bệch, người run rẩy, vô cùng hoảng sợ, vội vàng cúi đầu hét to.

“Bác Diệp, xin bác tha cho cháu! Là… Là Thủy Thánh Văn ép cháu làm như vậy, không phải cháu muốn như vậy, cầu xin bác tha cho cháu!”.

“Tha cho cô? Tâm Ngữ coi cô như chị em, ngày nào cũng đi với nhau. Nó không hề nghi ngờ cô, nhưng cô lại vì lợi ích mà hại chết nó! Cô ác độc đến thế nào!”, Diệp Tuần Tinh hét lên: “Người đâu!”.

“Có!”.

“Bắt con ả đó lại cho tôi! Nói nhà họ Liễu đến chuộc người!”.

“Vâng!”.

Mấy người nhà họ Diệp chạy tới, trói Liễu Chiêu Nhi lại.

“Các người làm gì vậy? Buông tôi ra! Mau buông tôi ra! Diệp Tuần Tinh, tôi cảnh cáo ông đừng có làm bậy! Nếu không, nhà họ Liễu chúng tôi sẽ không tha cho ông đâu! Mau buông tôi ra!”.

Liễu Chiêu Nhi hét lên, nhưng không có ích gì.

Chẳng lâu sau, cô ta đã bị đưa đi.

Từ đầu tới cuối Thủy Thánh Võ không lên tiếng, dù sao anh ta cũng không quen biết Liễu Chiêu Nhi.

Lâm Chính quay người đi tới nhà sau, sau nửa tiếng đồng hồ việc chữa trị đã hoàn tất.

“Xong rồi, khiêng về nghỉ dưỡng đi”, Lâm Chính liếc nhìn Thủy Thánh Văn, thản nhiên nói.

“Cảm ơn thần y Lâm!”, Thủy Thánh Võ vội vàng chắp tay.

“Không cần khách sáo! Thánh Võ thiên kiêu, anh đã đến đây thì tôi cũng nhắc nhở anh. Diệp Tâm Ngữ là em gái tôi, khi tôi không ở Long Xuyên, tôi không muốn nhận được tin tức xấu nào liên quan tới em gái tôi, anh hiểu chưa?”, Lâm Chính nói.

Nghe vậy, Thái Thương Long ở sau lưng anh cũng tiến lên.

Thủy Thánh Võ căng thẳng, vội nói: “Thần y Lâm hãy yên tâm, lần này quay về tôi nhất định sẽ nói với gia tộc, không được động vào bất cứ ai trong nhà họ Diệp!”.

“Vậy thì tốt!”, Lâm Chính quay đầu: “Bà cụ, nể mặt Tâm Ngữ, lần này tôi bảo vệ nhà họ Diệp. Nhưng tôi không muốn người nhà họ Diệp dựa vào danh tiếng của tôi làm điều xằng bậy, mong bà quản tốt người trong gia tộc, đừng làm việc ác”.

“Thần y Lâm yên tâm, chỉ cần tôi không chết, người nhà họ Diệp chắc chắn không dám làm càn! Mọi việc đều sẽ thận trọng!”, bà cụ Diệp vội nói.

Lâm Chính khẽ gật đầu: “Nếu đã như vậy, tôi cũng nên quay về Giang Thành rồi”.

“Về Giang Thành?”.

Thủy Thánh Võ ngạc nhiên: “Thần y Lâm không trợ giúp nhà họ Diệp vượt qua chuyện của Trấn Nguyệt Tiên Nhân sao?”.

“Trấn Nguyệt Tiên Nhân?”, Lâm Chính nhíu mày: “Đó là ai?”.

Đọc truyện chữ Full