Quay về Giang Thành, Lâm Chính bận rộn cả một ngày, xử lý xong công việc chất chồng, sau đó quay về nhà.
Tâm trạng Tô Nhu đột nhiên tốt hơn lên, vừa lục đục trong bếp vừa ngâm nga hát.
Lâm Chính ngồi trên ghế buồn chán xem tivi.
“Trúng vé số rồi à? Sao vui thế?”, Tô Nhu bưng món ăn đã nấu xong đi ra khỏi phòng, Lâm Chính không nhịn được cười hỏi.
“Thần y Lâm chữa khỏi cho Tâm Ngữ, hơn nữa còn giải quyết mâu thuẫn của gia đình Tâm Ngữ, đương nhiên em rất vui!”, Tô Nhu cười nói.
“Vậy à? Y thuật của thần y Lâm đúng là cao siêu”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu sửng sốt, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cười gượng: “Đúng vậy… Lâm Chính, tới ăn cơm đi”.
“Ừ”.
Lâm Chính nhận ra sự quái lạ của Tô Nhu, nhưng không biết tâm tư của cô, chỉ đành vờ như không thấy.
Hai người ăn được mấy miếng.
“Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh”.
“Chuyện gì?”.
“Mẹ vừa gọi điện thoại tới nói vài hôm nữa là tiệc thọ tám mươi của bà nội nuôi, cả nhà chúng ta đều phải qua đó dự tiệc, anh cũng đi cùng đi”.
“Phải đi sao?”.
“Phải đi! Nhà bà nội nuôi của em cũng chính là nhà Tâm Ngữ, gia thế không tầm thường, nếu không đi làm người ta không vui, mẹ cũng khó mà ăn nói!”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
Lâm Chính cười khổ: “Được thôi, chỉ là ăn bữa cơm, nếu hôm đó về thì đi một chuyến là được”.
“Vậy được, em sẽ thu thập quần áo giúp anh, đến lúc đó chúng mình cùng đi”, Tô Nhu mỉm cười nói.
Một đêm bình yên.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Chính lại tới học viện Huyền Y Phái luyện dược.
Thái Thương Long được sắp xếp điều dưỡng trong học viện, chuẩn bị cho việc đột phá sau này.
Học viện có thiên kiêu xếp thứ ba trấn giữ, Lâm Chính cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhưng những ngày tháng yên bình không kéo dài được lâu.
Trong văn phòng chủ tịch của Dương Hoa.
“Chủ tịch Lâm, cô Mạn Sát Hồng có chuyện gấp muốn gặp cậu”, Mã Hải đi vào, cung kính nói.
“Bảo cô ta vào đi”, Lâm Chính hơi bất ngờ.
Theo lý mà nói, cô ta có chuyện gì sẽ gọi trực tiếp cho mình, sao còn chạy đến Dương Hoa?
Chẳng lâu sau, Mạn Sát Hồng đẩy cửa bước vào.
“Thần y Lâm, xảy ra chuyện rồi. Vừa rồi tôi nhận được tin, Thiên Ma Đạo đã phái một nhóm tinh nhuệ đến rừng ma Liệt Hỏa!”, Mạn Sát Hồng vội vàng chạy tới, nói.
“Rừng ma Liệt Hỏa? Đó là nơi nào?”.
Lâm Chính vừa xử lý tài liệu trong tay vừa hỏi.
“Đó là một cấm địa ở biên cảnh của Long Quốc, nơi đó rất kỳ lạ, cả khu rừng bị lửa lớn bao vây, mà lửa này cả năm không tắt, đã kéo dài mấy chục năm!”.
Lâm Chính ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ tới điều gì, cười thành tiếng: “Là rừng địa ngục ở biên giới phía Đông Bắc phải không? Tôi biết, báo đài đã đưa tin, cũng có nhân viên nghiên cứu nghiên cứu về nó. Nghe nói lửa ở đó là địa hỏa, rất khó dập tắt, do đó chính phủ đã cách ly nó. Địa hỏa thì đừng nói là cháy mấy chục năm, cháy cả trăm năm cũng không có gì kỳ lạ!”.
“Nhưng cậu có biết nơi đó đã cháy từ lúc nào không?”, Mạn Sát Hồng sốt ruột nói: “Đó là sau khi một Thiên Ma cái thế qua đời từ mấy chục năm trước! Trong rừng ma Liệt Hỏa đó có thi thể của một Thiên Ma cái thế!”.
“Thiên Ma cái thế? Đó… lại là cái gì?”, Lâm Chính dừng công việc trong tay lại, cuối cùng cũng nhìn thẳng cô ta.
“Mấy chục năm trước Thiên Ma cái thế đó đã tận số nên quyết định tiến vào khu rừng ma Liệt Hỏa, đốt cháy địa hỏa, vĩnh viễn ngủ say ở nơi đó! Mục đích là không muốn bị ai quấy rầy! Nhưng Thiên Ma Đạo cấm thuật vô biên, thủ đoạn cao siêu, tôi lo lần này Thiên Ma Đạo đã tìm được cách vào được rừng ma Liệt Hỏa, định phái nhóm người đó đến rừng ma Liệt Hỏa đào thân xác của Thiên Ma cái thế đó lên, lấy tim người đó dùng!”.
“Lấy tim?”, Lâm Chính căng thẳng: “Thiên Ma Đạo vô duyên vô cớ lấy tim một người đã chết mấy chục năm để làm gì?”.
“Thần y Lâm, cậu không biết đâu, vị Thiên Ma cái thế đó không tầm thường! Khi ông ta còn sống, tu vi cực kỳ đáng sợ, là cao thủ số một của Thiên Ma Đạo đương thời. Nghe nói ông ta đã sống hơn hai trăm tuổi, nhưng thân xác người phàm, cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự ràng buộc của thọ mạng, do đó tự vào rừng ma Liệt Hỏa, ngủ say trong đó. Nhưng bởi vì tu vi của ông ta quá cao, xác thịt mạnh mẽ, cho nên dù đã qua mấy chục năm, thi thể vẫn không mục nát! Thi thể của ông ta đối với Thiên Ma Đạo mà nói là chí bảo vô thượng! Thiên Ma Đạo luôn thèm muốn nó, nhưng lửa ở rừng ma Liệt Hỏa dâng cao, người thường khó mà vào được, đến hôm nay người của Thiên Ma Đạo cũng không lấy được. Bây giờ bọn họ đột nhiên phái người đến rừng ma Liệt Hỏa, chắc chắn là đến vì thi thể của vị Thiên Ma cái thế đó. Một khi bị bọn họ lấy được thi thể, đặc biệt là tim, đối với chúng ta mà nói sẽ là mối đe dọa rất lớn!”.
“Thứ quan trọng nhất của ma nhân chính là tim. Nếu Đại Ma Quân có được tim của vị Thiên Ma cái thế đó, ghép nó vào cơ thể mình, thực lực chắc chắn sẽ tăng thêm một bậc, không ai chống lại được. Thần y Lâm, chúng ta phải nghĩ đối sách, ngăn cản bọn họ hành động! Nếu không, bọn họ thành công thì e rằng Giang Thành không thể ngăn chặn sự tấn công của Thiên Ma Đạo!”.
Mạn Sát Hồng nói rất nhanh, vô cùng sốt sắng.
Lâm Chính nhíu mày.
Anh không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy.
Nhưng anh cũng không chắc có phải bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn hay không.
Suy cho cùng, nếu anh rời khỏi Giang Thành đến rừng ma Liệt Hỏa, Thiên Ma Đạo phát động tấn công thì Giang Thành chưa chắc có thể chống đỡ được.
Lâm Chính suy đi nghĩ lại.
Chốc lát sau, dường như anh hiểu ra điều gì, ngẩng đầu lên hỏi: “Cô nhận được tin từ lúc nào?”.
“Mới vừa rồi! Cùng Đao thăm dò được. Cậu ta theo lệnh cậu thăm dò tin tức ở gần Thiên Ma Đạo, tìm kiếm tung tích của Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng không có bất cứ manh mối nào Thần Hỏa Tôn Giả, ngược lại nhận được tin động trời này! Thần y Lâm, hãy mau chóng hành động!”, Mạn Sát Hồng không ngừng thúc giục.
“Đừng nóng vội!”.
Lâm Chính đứng dậy cầm điện thoại bấm vài số, sau đó trầm giọng: “Tôi lập tức hành động!”.
“Đến rừng ma Liệt Hỏa sao? Tôi sẽ đi cùng cậu!”.
“Không, tôi sắp xếp người giết tới Thiên Ma Đạo”, Lâm Chính nhỏ giọng đáp.
“Cái gì?”.
Mạn Sát Hồng sửng sốt.
Cô ta còn muốn hỏi gì đó, nhưng Lâm Chính lại không giải thích, đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Chẳng lâu sau, một nhóm cao thủ của Dương Hoa đã tập trung ở học viện Huyền Y Phái, mọi người ngồi lên xe, hùng dũng tiến về Thiên Ma Đạo.
Mạn Sát Hồng cũng bị kéo lên xe.
Cô ta rất ngạc nhiên, không hiểu ý của Lâm Chính.
“Lẽ nào thần y Lâm muốn nhân cơ hội này tấn công Thiên Ma Đạo?”.
“Nhưng Thiên Ma Đạo chỉ phái một nhóm tinh nhuệ đến rừng ma Liệt Hỏa! Trong Thiên Ma Đạo vẫn có rất nhiều cao thủ, cậu ta làm như vậy không phải tìm chết sao?”.
“Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”.
“Không được, tôi phải ngăn cản cậu ta”.
Mạn Sát Hồng ôm đầu, vô cùng đau khổ.
“Thần y Lâm ở xe nào?”, Mạn Sát Hồng ngẩng đầu, hỏi người cùng xe.
“Thần y Lâm không đến!”, người cùng xe thuận miệng đáp.
“Cái gì?”.
Mạn Sát Hồng há hốc miệng.