"Nơi đây không cho phép động tay động chân, các người nếu không biết quy tắc ở đây thì tôi sẽ nói cho biết nhưng không được quá hai lần, nếu không...chỉ có chết”, ông cụ thu nắm đấm về, chắp tay sau lưng.
“Hừ!”, người của Tử Vực cười lạnh. Hắn chẳng buồn nghĩ, cứ thế lao về phía ông cụ
“Khốn nạn”, ông cụ chưa từng gặp ai vô lễ như vậy nên ông ta giận lắm bèn phóng hỏa chiến đấu với đối phương.
Một cuộc đại chiến diễn ra. Người đàn ông kia dám đấu nhau với ông cụ thì chứng tỏ thực lực của hắn không phải dạng vừa. Hai bên đấu nhau một trận long trời lở đất.
Với tình hình này thì có vẻ như thực lực của đối phương không hề yếu hơn Tử Long Thiên. Lâm Chính ngồi bên cạnh quan sát. Anh nhìn về phía hai người còn lại của Tử Vực.
Có lẽ thực lực của hai kẻ này cũng không hề đơn giản. Dù sao thì người đàn ông kia dám đấu nhau với ông cụ cơ mà. Nếu như hai bên đều bị trầy da tróc vẩy thì thì bọn họ cũng chẳng có gì phải kiêng dè. Rất có khả năng hai người còn lại sẽ ra tay xử lý tiếp.
Người đàn ông kia chủ động tấn công ông cụ, sau vài trăm hiệp đấu thì rõ ràng là hắn đã rơi vào thế hạ phong phải lùi về sau. Có điều hắn không hề bị thương, chỉ mất sức mà thôi.
Ông cụ cũng mất sức, thế là ông ta hấp thụ hỏa diễm ở xung quanh. Có vẻ như hỏa diễm giúp ông ta hồi phục thể lực. Chỉ một lúc sau, ông ta đã lại hừng hực khí thế.
“Ông cũng giỏi đấy nhỉ. Khá lắm! Chỉ đáng tiếc là ông không làm gì nổi tôi”, người đàn ông nheo mắt cười.
“Cậu vẫn còn hai lần cơ hội”, ông cụ lạnh giọng.
“Con người tôi không thích bị người khác áp đặt quy tắc. Hai lần cơ hội sao? Tôi không quan tâm”, kẻ kia mỉm cười, tiếp tục nói với Lâm Chính và Tử Long Thiên.
“Các người nghe đây, lập tức xử lý ông ta cho tôi. Như vậy có thể tôi sẽ cân nhắc tới việc tha mạng cho các người. Nếu không, tôi sẽ để các người chết cùng ông ta đấy”.
Tử Long Thiên bật cười ha ha: “Thú vị! Thú vị, người của Tử Vực các lúc càng ngông cuồng! Dám ra lệnh cho cả Tử Thiên Long tôi sao”.
“Tôi không thể ra lệnh cho ông à?”, người đàn ông nheo mắt.
“Các người nghĩ xem”, Tử Long Thiên bật cười.
“Thú vị đấy”, người đàn ông liếc nhìn Tử Long Thiên rồi nhìn hai người phía sau mình. Hai người này lập tức gật đầu.
Người đàn ông cũng chẳng thèm khách khí, nói thẳng với Lâm Chính: “Ý cậu cũng vậy đúng không?”
Lâm Chính im lặng.
“Vậy được, vậy tôi xử lý hết các người một lượt, rồi lấy thi thể ba trăm năm vậy”, hắn bật cười, đi về phía Lâm Chính.
“Thú vị đấy, các người thật sự cho rằng Tử Vực là vô địch thiên hạ sao?”, Tử Long Thiên cũng hừng hực sát khí, tấn công người đàn ông. Còn ông cụ thì đương nhiên là không chịu được hành động đó rồi.
“Chết đi”, ông cụ gào lên, cơ thể bốc lửa hừng hực và lao về phía người đàn ông. Ngọn lửa khủng khiếp khiến cho Lâm Chính và Tử Long Thiên phải lùi lại, không dám tiến đến gần. Vì sức nóng của nó quá khủng khiếp. Sợ rằng chỉ cần chạm vào thôi là sẽ bị tan chảy.
Thế nhưng đối phương không hề sợ hãi, chỉ bật cười ha ha và lật tay lại tung chưởng: “Tử Linh Thần Chưởng”.
Chưởng đánh tạo ra một luồng khí tức chết chóc vô cùng khủng khiếp chặn đứng hỏa diễm của ông cụ và dội vào người ông ta. Cơ thể ông cụ loạng choạng, ông ta bị đánh trúng ngực.
Đối phương cũng lùi lại, miệng rớm máu và bật cười ha ha: “Ha ha...nào tiếp đi! Tiếp đi”, nói xong hắn lại lao lên.
Tử khí bao trùm. Lâm Chính thấy vậy vội nói: “Tiền bối mau lùi lại, thải toàn bộ tử khí trên người ông, nếu không ông sẽ bị đánh bại đấy”.