“Bỏ chạy sao? Chạy thoát nổi không?”, người đàn ông của Tử Vực bật cười. Hắn sẽ không để cho Tử Long Thiên thoát như vậy. Hắn đuổi theo Tử Long Thiên.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn. Anh định rời đi nhưng giờ đã đối đầu với Tử Vực rồi. Nếu cứ thể bỏ đi thì về Giang Thành cũng khó mà yên thân được.
Anh suy nghĩ rồi nhìn về phía hai người còn lại của Tử Vực: “Tôi và các hạ không thù không oán, các hạ không giết tôi chứ?”
Thế nhưng đối phương không hề trả lời. Lâm Chính đanh mắt, anh không do dự nữa, chỉ vội lùi lại.
Anh vừa làm vậy thì chướng khí từ xung quanh nổi lên. Rõ ràng là nó được phong ra từ hai người của Tử Vực. Đối phương không có ý định sẽ buông tha cho anh
Trong mắt đám người của Tử Vực, những kẻ này đều phải chết. Lâm Chính bất lực, đành lùi về sau.
Từ thủ đoạn của đối phương có thể thấy thực lực của họ không hề kém hơn người đàn ông còn lại. Tình hình vô cùng căng thẳng. Hai người đó chưa chịu ra tay có lẽ là vì muốn đợi người đàn ông kia giết chết Tử Long Thiên trước.
Nếu mà cứ chờ đợi thì sẽ hết đường sống. Phải nghĩ cách rời đi thôi. Lâm Chính đanh mắt, nhìn về phía ông cụ nằm bên cạnh. Anh cứ thế lao về phía ông cụ, rút Hồng Mông Long Châm ra ghim lên người ông ta để thải tử khí.
“Hả?”, hai người kia bỗng kêu lên đầy kinh ngạc.
“Thật không ngờ tên này lại có thể dùng châm thải tử khí, thú vị đấy?”, người đàn ông lên tiếng.
Một lúc sau, ông cụ từ từ hồi phục.
“Người anh em, cảm ơn cậu”, ông cụ nói.
“Tiền bối đừng khách sáo. Giờ chúng ta phải liên thủ thì mới có đường sống. Xin hỏi ông có cách gì có thể giúp tôi thoát khỏi nguy hiểm không?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Thực lực của kẻ đó không bằng tôi nhưng dùng chiêu pháp kỳ lạ hút hết năng lượng của tôi. GIờ muốn đánh bại hắn rất khó. Dù có giết được hắn thì hai tên đồng bọn kia cũng là cả vấn đề. Chúng ta chỉ còn có một cách thôi”, ông cụ đanh giọng.
Cách gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Dịch Tâm”, ông cụ đột nhiên hét lớn.
Vụt...Lửa lớn bùng lên từ bốn phương tám hướng, nhập vào cơ thể ông ta. Trong nháy mắt, cơ thể khô héo của ông cụ hồi phục lại như thường.
Ông ta đưa tay ra, nhổ cả cái cây tò đùng ở bên cạnh. Bên dưới là một thi thể màu đỏ rực.
Đó chính là thi thể của Đại Chấn Thiên Ma. Hai người của Tử Vực co đồng tử. Ông cụ đưa tay ra, móc tim của thi thể và nhét vào tay của Lâm Chính.
Cùng lúc, hai kẻ kia bèn ra tay. Bọn họ nhanh như điện xẹt lao về phía Lâm Chính và ông cụ.
“Nhóc, cậu mau dung hợp thứ này với trái tim cậu, nếu không cả hai chúng ta sẽ đều chết đấy”, ông cụ gầm lên, vung tay về phía trước.
Một bức tường lửa được tạo dựng, chặn đứng hai kẻ kia. Thế nhưng hai tên đó đã phóng ra tử khí với ý đồ phá vỡ bức tường lửa.
“Chuyện gì vậy? Tại sao lại có sức mạnh lớn như vậy xuất hiện chứ?”, lúc này, người đàn ông đang đuổi theo Tử Long Thiên quay lại và hét lớn. Vì xảy ra biến cố nên hắn không đuổi theo Tử Long Thiên nữa mà quay trở lại.
“Mau giết chết hai kẻ này”, cặp nam nữ không hề giải thích, chỉ hét lớn
Người đàn ông nhìn thấy thi thể màu đỏ rực bên cạnh Lâm Chính bèn hiểu ra ngay. Hắn lập tức khởi động sức mạnh, phá vỡ bức tường lửa.