“Cái gì?”, người đàn ông của Tử Vực nhìn với vẻ không dám tin. Hắn trố tròn mắt nhưng không hề dừng lại, chỉ cùng người còn lại tiếp tục tấn công Lâm Chính tới tấp.
Lâm Chính hai tay đấu với bốn tay. Vùng ngực của anh cũng bị đánh hõm. Anh phải lùi về sau.
Thế nhưng anh không dừng lại, mà chỉ kêu lên: “Á!”
Lửa từ xung quanh lại tiếp tục chảy về phía anh, hồi phục thương thế và khí tức cho anh. Vùng ngực bị hõm khi nãy cũng được hồi phục nhanh chóng.
“Người này cũng có thể sử dụng hỏa diễm ở xung quanh để gia tăng sức mạnh. Chuyện gì vậy?”, người đàn ông của Tử Vực tái mặt
“Chắc chắn có liên quan tới trái tim của thi thể khi nãy”, cô gái nói.
“Mau chóng giết chết người đó và móc tim ra đi”.
Ba người lại lao lên tấn công Lâm Chính.
Lâm Chính điềm đạm lấy ra bảy viên đan dược nhét vào miệng, đồng thời khởi động Lạc Linh Huyết. Trong nháy mắt khí tức bùng phát từ cơ thể anh.
Thế nhưng chỉ dựa vào những thứ đó thì vẫn chưa đủ để đối phó với ba cao thủ này. Lâm Chính chẳng buồn suy nghĩ nữa, chỉ tiếp tục lấy Tịnh Thế Bạch Liên ra và kích hoạt.
“Cẩn thận”.
Ba người họ tái mặt, đồng loạt lùi về phía sau. Sức mạnh tuyệt đỉnh của Tịnh Thế Bạch Liên phóng ra bốn phía tạo thành một bông hoa.
Ầm....Bông hoa màu trắng nở rộ.
Thế nhưng…Bông hoa chỉ nở đúng một giây rồi bỗng biến mất, nguồn sức mạnh được hút về một hướng duy nhất. Ba người chưa chạy được bao xa thì đột nhiên dừng lại…nhìn về hướng bông hoa biến mất.
Đó…là Lâm Chính…
“Lẽ nào…cậu ta đã hấp thụ sức mạnh của Hoa Bạch Liên”, người đàn ông của Tử Vực trố tròn mắt.
“Đây có lẽ là Tịnh Thế Bạch Liên, nếu tôi đoán không nhầm. Vậy thì người này chính là thần y Lâm của Giang Thành. Cậu ta có được trái tim của Thiên Ma, sở hữu sức mạnh hấp thụ được cả Hỏa Diễm. Tịnh thế Bạch Liên lại chủ yếu sử dụng hỏa lực. Vậy thì thực lực của cậu ta không biết là sẽ mạnh gấp bao nhiêu lần”
Cô gái đanh mắt: “Rút thôi”.
“Được”, ba người định bỏ chạy.
“Chạy nổi không?”, Lâm Chính trầm giọng. Anh nhảy vọt lên và đuổi theo ba người bọn họ.
Tốc độ của anh cực nhanh. Những nơi anh đi qua, dù là cây cối hay mặt đất thì đều bị nổ tung. Lửa bốc lên như ngày tận thế ập tới.
Cảnh tượng kinh hoàng đó khiến người đàn ông của Tử Vực phải tái mặt, không dám liều mạng với anh nữa.
Lâm Chính hằm hằm sát ý. Anh biết, hôm nay nếu không xử lý đám người này thì sau này chắc chắn chúng sẽ tấn công Giang Thành. Tới khi đó sẽ càng rắc rối hơn.
Lâm Chính giơ tay lên.
Vụt! Vụt…Mặt đất trước mặt đối phương nứt ra, một bức tường lửa được hình thành.
“Bùm”
Cô gái hét lớn, dùng tử khí tấn công bức tường lửa. Bức tường nứt ra một lỗ hổng.
Cô ta lao ra trước. Người đàn ông kia cũng lao theo. Người đàn ông Tử Vực định lao ra nhưng Lâm Chính đã kịp chạy tới và chưởng vào lưng hắn. Người đàn ông này không kịp phản ứng.
Do Lâm Chính đã hấp thụ Tịnh Thế Bạch Liên nên anh rất mạnh, đối phương đâu dễ gì địch lại được anh?
Hai bên giao đấu.
Bùm...Cánh tay của người đàn ông bị thiêu rụi.
Người đàn ông ngã ra đất, Lâm Chính không giết chết hắn ngay mà chộp lấy hắn, xóa đi bức tường lửa và hét lên với hai kẻ còn lại: “Nếu hai người bỏ chạy thì hắn sẽ mất mạng”.
Hai người ở phía xa nghe thấy vậy bèn dừng lại nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính mừng lắm. Anh điều động khí tức, rót vào mặt đất, định lợi dụng hỏa lực Bạch Liên để khóa chặt không gian, ngăn chặn bọn chúng bỏ chạy.
Chỉ cần anh giết được cả ba người ở đây thì người của Tử Vực sẽ chẳng biết được gì hết và càng không thể động tới Giang Thành. Nhưng rõ ràng là anh đã đánh giá thấp hai người còn lại.
“Muốn giết thì giết, hắn vốn là người chúng tôi đưa tới để cọ xát mà thôi. Nếu như hắn thất bại, mất mạng thì chỉ có thể trách hắn kém cỏi, không trách người khác được. Nếu như anh giết kẻ đó thì anh rồi cũng phải đền mạng. Nhớ cho kỹ anh không thể đắc tội với Tử Vực đâu”, cô gái kia lạnh lùng nói rồi cứ thế rời đi.Người đàn ông còn lại cũng vậy.
“Đại nhân! Cứu tôi với! Đừng đi”, người đàn ông bị bắt bất lực kêu gào.
Thế nhưng hai người kia đã biến mất dạngLâm Chính tối mặt, anh không nói gì, chỉ ghim một châm lên người người đàn ông.
Người đàn ông lập tức ngất tại chỗ. Lâm Chính vác hắn lên vai, quay về bên cạnh gốc gây hỏa diễm. Anh chỉ thấy ông cụ, còn thi thể của Đại Chấn Thiên Ma thì đã biến mất.
“Người của Thiên Ma Đạo nhân lúc cậu đuổi theo người của Tử Vực đã quay lại lấy trộm xác của Đại Chấn Thiên Ma rồi”.
Ông cụ nằm dưới đất lên tiếng.
“Do tôi sơ suất”, Lâm Chính nín thở: “Ông cụ, ông cùng tôi về Giang Thành, tôi sẽ chữa khỏi cho ông”
“Không cần đâu”.
Ông cụ lắc đầu: “Tôi không thể hoàn thành theo lời trăn trối của sư tôn, không còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa. Dù cậu có chữa khỏi thì tôi cũng đã từ bỏ rồi. Tâm đã chết thì thân còn gì nữa đâu. Trừ khi y thuật của cậu cao minh tới mức chữa được cả tâm bệnh".
Lâm Chính im lặng.
“Người trẻ, cậu đỡ tôi dậy”, ông cụ lên tiếng.
Lâm Chính lập tức làm theo. Ông cụ dựa lưng vào cây hỏa diễm, hít một hơi thật sâu.
“Thực ra bọn họ ăn trộm thi thể của Đại Chấn Thiên Ma có tác dụng gì chứ? Đại Chấn Thiên Ma bảo tôi canh mộ là vì muốn người có được truyền thừa phải thông qua được bài kiểm tra của tôi. Nếu thông qua được bài kiểm ra của tôi thì sẽ có được khẩu quyết Thiên Ma. Không có khẩu quyết, dù có được thi thể cũng chẳng làm được gì. Mặc dù cậu không có thi thể của Thiên Ma nhưng cậu lại có trái tim của ông ấy. Trái tim của ông ấy mạnh hơn bất kỳ bộ phận nào khác trên cơ thể. Người trẻ, tôi sẽ truyền tâm pháp khẩu quyết cho cậu, dạy cậu tinh túy thực sự của Đại Chấn Thiên Ma”.
Nói tới đây ông cụ bắt đầu đọc khẩu quyết. Lâm Chính tập trung lắng nghe, không dám làm phiền.
Cứ thế một tiếng trôi qua ông cụ mới dừng lại. Và ông ta cũng kiệt sức thật rồi.