Khách khứa vô cùng căng thẳng.
Ở hiện trường giương cung bạt kiếm.
Nhìn tình hình này dường như là sắp đánh nhau rồi.
Nhưng nhà họ Diệp rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ là đám người cậu Bùi dù bị bao vây cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.
Anh ta cười nhạt nhìn đám đông, nheo mắt nói: “So người nhiều à? Ha ha, nếu vậy thì cứ so xem!”.
Nói xong, cậu Bùi quay đầu lại: “Gọi bọn họ vào đi!”.
“Vâng!”.
Người bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra nói một câu.
Rầm!
Trong nháy mắt, trước cửa nhà họ Diệp vang lên tiếng động, sau đó nhiều bóng người chạy vào.
“Bà cụ! Không hay rồi! Không hay rồi! Bên ngoài có rất nhiều người! Bọn họ xông vào đây rồi!”.
Người nhà họ Diệp kinh hoàng hét lên.
“Cái gì?”.
Diệp Tuần Tinh kinh hãi.
Vô số người ùa vào.
Đây rõ ràng là cao thủ từ các gia tộc khác ở Long Xuyên.
Nhà họ Triệu, nhà họ Phó, nhà họ Trịnh, nhà họ Lệ, nhà họ Hạnh…
Người các gia tộc phái tới đều là tinh nhuệ, thực lực đã áp đảo nhà họ Diệp hoàn toàn.
Trong lúc nhất thời, cao thủ nhà họ Diệp như lâm đại địch, nhìn những người đột nhiên xuất hiện mà không tin nổi…
“Nhà họ Triệu, nhà họ Phó! Các người đang làm gì vậy? Nhà họ Diệp và các người không thù không oán, vì sao các người lại dẫn nhiều người đến nhà họ Diệp chúng tôi như vậy?”, Diệp Tuần Tinh cắn răng nói.
“Chúng tôi đến để chúc thọ”, gia chủ nhà họ Triệu bình tĩnh đáp.
“Chúc thọ? Sao không thấy quà mừng thọ? Hơn nữa, dẫn theo nhiều cao thủ như vậy đến chúc thọ? Nghĩ chúng tôi là tên ngốc sao?”, người nhà họ Diệp nói.
“Tôi thấy rõ ràng các người nhân lúc cháy nhà để hôi của, muốn chiếm chút lợi ích từ nhà họ Diệp!”, Diệp Tùng lạnh lùng nói.
“Ha ha ha, nếu đã nói đến như vậy thì chúng tôi cũng không cần giả vờ nữa. Hôm nay, Trấn Nguyệt Tiên Nhân sẽ đến nhà họ Diệp, nhà họ Diệp chắc hẳn phải cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân một lời giải thích. Nếu Tiên Nhân đại khai sát giới ở nhà họ Diệp, đương nhiên chúng tôi phải đục nước béo cò, vớt một ít lợi ích. Diệp Tuần Tinh, ông nghe đây, nếu ông không hi vọng hôm nay nhà họ Diệp phải chết một cách khó coi thì hãy thỏa mãn yêu cầu của chúng tôi. Nếu không, chúng tôi hợp tác với Trấn Nguyệt Tiên Nhân gây khó dễ cho nhà họ Diệp, đảm bảo nhà họ Diệp các ông sẽ không còn sót lại gì cả!”, gia chủ nhà họ Phó nheo mắt nói.
“Các người…”.
Người nhà họ Diệp tức giận.
Sắc mặt Trương Tinh Vũ trắng bệch.
Bà ta đâu thể ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy?
Lúc này, Khang Tuệ đi tới, nhỏ giọng nói: “Tinh Vũ, cả nhà chị hãy đi theo em!”.
“Đi đâu?”.
Trương Tinh Vũ hỏi.
“Rời khỏi nhà họ Diệp trước! Ở đây không an toàn! Mọi người ở lại đây sẽ rất nguy hiểm, đi theo em!”.
Nói xong, Khang Tuệ kéo Trương Tinh Vũ chạy ra cửa sau.
“Đợi đã A Tuệ, vậy còn mẹ nuôi và những người khác thì sao? A Tuệ? Đợi đã!”, Trương Tinh Vũ sốt ruột.
Tô Quảng, Tô Nhu cũng đi theo.
Lâm Chính lặng lẽ quan sát tình hình ở đây, cũng bước nhanh ra cửa sau.
Ra khỏi cửa, người nhà họ Diệp đã chờ sẵn từ sớm.
“Mọi người lên xe trước đi, lái xe sẽ đưa mọi người đến khách sạn gần đây nghỉ ngơi! Tinh Vũ, vốn dĩ hôm nay mẹ không định tổ chức tiệc thọ, nhưng Tuần Tinh cố chấp muốn làm. Hôm nay rõ ràng nhà họ Diệp sẽ không được bình yên, mọi người đến khách sạn nghỉ ngơi trước, đợi chúng em xử lý xong chuyện nhà họ Diệp rồi sẽ gọi cho chị”, Khang Tuệ nói.
Trương Tinh Vũ hơi thất thần.
Nhưng tình hình trước mắt hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của bà ta.
“Tinh Vũ, chúng ta đi trước đi, ở lại đây cũng không giúp được gì, ngược lại sẽ trở thành gánh nặng cho bọn họ!”, Tô Quảng khuyên nhủ.
“Được… Được thôi, A Tuệ, em nhớ nhất định phải gọi điện cho chị ngay nhé!”, Trương Tinh Vũ vội nói.
“Yên tâm đi”.
Khang Tuệ cười đáp, sau đó quay vào nhà.