TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2897 ÁNH SAO BĂNG GIỮA BAN NGÀY ẤY!

“Thần y Lâm sắp chết rồi!”.

“Đúng là Trấn Nguyệt Tiên Nhân, khí thế, chiêu pháp, khí tức của bà ấy không phải người thường có thể đấu lại được. Không ngờ thần y Lâm truyền kỳ một thời cũng không địch lại, thất bại thảm hại. Cậu chủ, không thể đụng vào người này!”, một cao thủ nhà họ Thủy nghiêm túc nói.

Thủy Thánh Võ lặng lẽ gật đầu, sâu trong đáy mắt tràn ngập sự kinh ngạc.

Đúng lúc này, Lâm Chính ở trong đống phế tích đột nhiên đứng dậy một cách gian nan.

“Ồ?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân nhíu mày: “Sao? Cậu vẫn còn có thể chiến đấu?”.

“Nếu bà thấy như vậy là có thể giết được tôi… Vậy thì bà xem thường tôi quá!”, Lâm Chính khàn giọng nói, dứt lời lại châm kim vào cơ thể lần nữa.

Trong nháy mắt, cơ thể đầy vết thương của Lâm Chính khôi phục lại bình thường, không những vậy, khí tức của anh cũng đang tăng vọt mạnh mẽ. Từ đầu tới cuối chỉ hơn mười giây, cả người đã khôi phục đến trạng thái toàn thịnh.

“Cái gì?”.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Lại khôi phục rồi sao?”, Thủy Thánh Võ cũng không tin được.

“Đây là thủ đoạn gì?”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân trầm giọng.

“Y võ sao có thể không biết thuật Âm Dương điều tiết lục phủ ngũ tạng?”.

“Vậy cũng không thể nhanh đến thế”.

“Cách điều tiết bình thường đương nhiên sẽ không nhanh như vậy, tôi chỉ dùng một vài thủ đoạn phi thường. Mặc dù hành động này có thể giúp tôi khôi phục sức chiến đấu nhanh chóng, nhưng lại là thủ đoạn tiêu hao sinh mệnh, trái với thiên đạo âm dương, không thể dùng thường xuyên”, Lâm Chính đáp.

“Xem ra danh hiệu thần y của cậu không phải gọi cho vui, nhưng vậy thì có tác dụng gì? Cậu có thể làm vậy mãi được sao? Chung quy thực lực của cậu cũng chênh lệch quá xa, cậu không thể đánh bại được tôi”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lắc đầu nói.

“Thế thì chưa chắc! Tiên Nhân, tôi vẫn chưa dùng hết sức lực”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Không biết điều!”.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân nổi giận, lại vung tay đè tới Lâm Chính từ xa.

Ầm ầm.

Vùng đất nơi Lâm Chính đứng lập tức lõm xuống.

Mặt đất rung chuyển điên cuồng, dường như cả Long Xuyên đều chấn động.

Lâm Chính lại bị sức mạnh chấn động đó đè ép.

Nhưng anh không từ bỏ, cắn chặt răng chống đỡ cơ thể, vất vả bò lên.

“Để xem cậu còn bao nhiêu sức lực! Đại Nguyệt Tiên Lực! Trấn! Trấn! Trấn!”.

Trấn Nguyệt Tiên Nhân liên tục gào lên, thần lực đáng sợ như nước lũ đổ xuống, ập về phía Lâm Chính.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Cơ thể Lâm Chính lại đập mạnh lên mặt đất nát tan. Mặt đất liên tục đổ sụp, lún xuống gần ba mét.

Thủy Thánh Võ đang xem trận chiến trở nên nghiêm túc.

Anh ta luôn nghĩ tới một chuyện.

Nếu đối địch với Trấn Nguyệt Tiên Nhân là anh ta… anh ta sẽ ở tình huống gì?

“Tôi xem xác thịt cậu có thể mạnh đến mức nào!”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân lại sử dụng thần thông.

Bà ta nhảy vọt lên độ cao nghìn mét, không biết là dùng chiêu thức gì. Ngẩng đầu nhìn lên, sau lưng bà ta xuất hiện một ấn khí trăng sáng to trăm trượng. Sau đó một tay bà ta kết ấn, khí ấn giống như được chuyển động, nhanh chóng hội tụ về đầu ngón tay bà ta.

Không lâu sau, nó hình thành một kiếm khí dài trăm mét.

Tiếp đó, một tay bà ta hướng xuống, lưỡi kiếm của kiếm khí nhắm tới Lâm Chính đang bị trấn áp ở bên dưới, đâm thẳng xuống từ trên cao.

Thời khắc ấy, toàn bộ người dân Long Xuyên ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy ánh sáng ấy!

Ánh sao băng giữa ban ngày ấy!

“Hỏng bét!”.

Thủy Thánh Võ biến sắc, cũng không dám đứng trên đầu tường nữa, quay người chạy ra ngoài.

Anh ta chưa chạy được bao lâu.

Ầm ầm…

Một tiếng nổ động trời vang vọng khắp Long Xuyên.

Đọc truyện chữ Full