"Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng tiên nhân phải giúp tôi làm tan băng trước đã. Cách một lớp băng nghìn năm thế này thì tôi cũng không thể chữa khỏi cho cậu ấy được", Lâm Chính nói.
"Được, nhưng sẽ mất một chút thời gian".
Trấn Nguyệt tiên nhân khàn giọng nói, sau đó tiến lên một bước, huy động sức mạnh trong cơ thể. Bà ấy muốn dùng tay không phá tan lớp băng nghìn năm.
Băng nghìn năm không chỉ cực lạnh mà còn cực cứng, phá vỡ nó không phải là chuyện dễ dàng.
Mỗi khi Trấn Nguyệt tiên nhân tạo ra được một lỗ nhỏ trên tảng băng, tảng băng nghìn năm sẽ lập tức đóng băng chỗ đó lại.
Trấn Nguyệt tiên nhân chỉ đành dùng hết sức bình sinh để chặn luồng khí lạnh, từng chút một xé toạc lỗ hổng, cố gắng đưa con trai mình ra ngoài.
Với phương pháp này, gần như không thể kéo người bên trong ra ngoài nhanh chóng, ít cũng cần tới mười ngày hoặc nửa tháng.
Lâm Chính thở dài, bước lên trước nói: "Để tôi làm thử xem".
"Lâm thần y, việc này..."
"Phương pháp của tiên nhân quá chậm, dị hỏa của tôi có thể khiến khí lạnh chậm lại, chỉ cần mấy tiếng đồng hồ là có thể đưa cậu ấy ra".
Lâm Chính nói xong liền đưa tay bắt đầu phá băng nghìn năm.
"Vậy... cảm tạ Lâm thần y", Trấn Nguyệt tiên nhân bất lực đáp.
Sau ba giờ đồng hồ vất vả, người trong băng cuối cùng cũng được kéo ra ngoài.
Lâm Chính ngồi bệt xuống đất, mồ hôi đầm đìa, gần như hoàn toàn kiệt sức.
Trấn Nguyệt tiên nhân vội vàng lấy thuốc hồi phục thể lực, đưa cho Lâm Chính uống.
Nghỉ ngơi một lát, Lâm Chính mới hồi sức lại.
Anh bế cậu thanh niên lên chiếc giường bên cạnh, sau đó lấy đồ nghề ra và bắt đầu khám bệnh cho cậu.
Trấn Nguyệt tiên nhân bên cạnh vô cùng lo lắng, hai tay nắm chặt, chăm chú nhìn Lâm Chính.
Cũng không biết bao lâu đã trôi qua, Lâm Chính bắt đầu châm cứu cho cậu thanh niên.
Sau khi hơn trăm cây kim châm được châm xuống, Lâm Chính mới thở hắt ra một hơi, nghiêng đầu nói: "Có 80% khả năng cứu được cậu ấy!!"
"Thật sao?" Trấn Nguyệt tiên nhân mừng rõ đến mức run lẩy bẩy, nước mắt lập tức tuôn rơi trên mặt, quỳ trên mặt đất dập đầu: "Lâm thần y! Nếu như cậu có thể cứu được con trai tôi, Ngô Trấn Nguyệt này nguyện ý làm trâu làm ngựa cho cậu!! "
"Đại tiên, mau đứng lên!" Lâm Chính vội vàng đỡ bà ấy đứng dậy, trịnh trọng nói: "Tuy rằng có thể cứu, nhưng sẽ có di chứng!"
"Di chứng gì?"
"Nếu cậu sống lại, rất có thể sẽ bị ảnh hưởng nặng đến não bộ, đương nhiên xác suất này chỉ có 40%. Nhưng có thể khẳng định một điều, đó là sau khi cậu ấy sống lại nhất định sẽ mất trí nhớ, sẽ không nhớ được bất cứ ai hay bất cứ việc gì", Lâm Chính nói.
“Mất trí nhớ?” Trấn Nguyệt tiên nhân không khỏi giật mình.
"Đúng".
Lâm Chính gật đầu: “Tôi đã kiểm tra rồi, con trai của tiên nhân mất mạng là bởi vì nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Mà trước đó, đại não cũng bị thương, mặc dù tiên nhân dùng băng ngàn năm phong ấn thân thể của cậu ấy, nhưng dù sao cũng đã qua bao nhiêu thời gian, khiến vết thương ở não giờ đã không thể cứu chữa được! Vì vậy, mất trí nhớ là không thể tránh khỏi".
"Không sao, không sao, chỉ cần con của tôi sau đó có thể sống thật tốt, vậy là tôi đã mãn nguyện rồi!"
Trấn Nguyệt tiên nhân rơm rớm nước mắt nói.
Mặc dù là một đại tiên, nhưng bà ấy vẫn là một người mẹ. Khi đứng trên danh nghĩa một người mẹ, mọi người phụ nữ trên đời này đều bình đẳng như nhau.
"Được rồi, đại tiên, bà nên đi ra ngoài. Phần còn lại cứ giao lại cho tôi", Lâm Chính nói.
"Được! Được! Lâm thần y, tôi sẽ ra canh cửa!"
Trấn Nguyệt tiên nhân liên tục gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài sơn động, khoanh chân ngồi xuống canh giữ nơi này.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lập tức bắt đầu chữa trị..