Thủy Thánh Võ không ngờ nhân vật như vậy lại xuất hiện ở đây.
Phải biết rằng bất cứ ai ở đây cũng không thể so sánh với vị này, thực lực của người này đủ để áp đảo bất cứ ai trên bảng thiên kiêu trừ thiên kiêu hạng nhất.
Ngay cả Thủy Thánh Võ đối đầu với người này cũng không có chút phần thắng nào.
Không ngờ người này cũng có hứng thú với trận đấu.
Mọi người ngước mắt nhìn lên, trong lòng chấn động.
Thần Võ Tôn ít khi xuất hiện trước công chúng, nhưng một khi xuất hiện sẽ dẫn tới chuyện long trời lở đất, đó cũng là lý do vì sao lại có danh hiệu Thần Võ Tôn.
“Xem ra trận chiến hôm nay không phải chỉ qua loa cho xong chuyện!”, cô gái áo trắng thở ra một hơi, trong mắt tràn đầy sự thích thú.
Ầm ầm!
Ráng mây hạ xuống nơi đây.
Mặt đất xung quanh rung chuyển, trên mặt sông ầm ầm dậy sóng, cuộn trào mãnh liệt.
Một luồng khí tức huyền ảo bá đạo lan ra xung quanh.
Trong nháy mắt, mỗi người ở đây đều cảm thấy bờ vai mình giống như có một ngọn núi đè lên, cảm thấy vô cùng nặng nề, dường như ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Đợi khi ráng mây tan đi, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc võ phục màu đen, để tóc ngắn ngang tai xuất hiện trong đám mây.
Người phụ nữ chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén như chim ưng, ngạo nghễ nhìn quanh.
Ngay cả Tử Vi Chân Quyền kiêu ngạo một đời cũng không dám nhìn thẳng.
“Đó là Thần Võ Tôn sao?”.
“Sao lại là nữ?”.
“Ha, lần đầu tiên anh thấy Thần Võ Tôn đại nhân phải không? Thần Võ Tôn đại nhân là nữ, nhưng dù là nữ, thiên phú và thực lực của Thần Võ Tôn có thể nói là không ai sánh bằng! Ngoài ra, anh đừng lấy giới tính của Thần Võ Tôn ra nói chuyện, nếu chọc giận Thần Võ Tôn, trên trời dưới đất không ai cứu được anh đâu! Thần Võ Tôn sẽ ra tay giết cả nhà anh đấy! Ăn nói cẩn thận!”.
“Ừ... Ừ... Nhưng Thần Võ Tôn đại nhân trông rất trẻ tuổi, chắc cũng chỉ bằng con gái tôi thôi, khoảng ba mươi tuổi nhỉ?”.
“Anh nghĩ vậy thì anh lầm to rồi! Thần Võ Tôn đại nhân tung hoành thiên hạ đã năm mươi năm, nếu tôi đoán không lầm, bây giờ ít nhất cũng đã hơn tám mươi tuổi!”.
“Tám... Tám mươi tuổi?”.
“Không sai”.
“Nhưng sao bà ta lại trẻ tuổi như vậy?”.
“Có lẽ là vì công pháp! Cảnh giới hiện nay của bà ta không khác nào thần tiên, thần tiên có già đi không?”.
“Có lý... Đúng là lợi hại!”.
Một vài người ghé tai nhau thì thầm bàn tán.
“Các người đang nói gì đấy?”.
Lúc này, Thần Võ Tôn nhìn về phía có tiếng ồn ào, vẻ mặt lạnh lùng.
Mấy người kia lập tức im miệng, không dám lên tiếng.
“Không biết điều!”.
Thần Võ Tôn bực dọc, đột nhiên vung cánh tay thon dài lên, nhẹ nhàng chuyển động.
Ầm ầm ầm ầm...
Trong nháy mắt, những người bàn tán về Thần Võ Tôn đều bị một sức mạnh không rõ trấn áp. Tất cả quỳ xuống đất, hai đầu gối sắp nứt ra, hoàn toàn không đứng dậy nổi.
“Hả?”.
Những người khác kinh hãi, lo lắng bất an.
“Tôi không phải để cho đám tạp nham các người thảo luận, sau này quản cái miệng mình cho tốt”.
Thần Võ Tôn lạnh lùng nói.
“Thần Võ Tôn đại nhân, chúng tôi biết sai rồi”.
“Biết sai rồi, biết sai rồi...”.
Nhưng người bị trấn áp quỳ trên mặt đất vội vàng hét lên, ai nấy đau đến mức tái mét mặt.
“Thành thật quỳ ở đó, tôi chưa đi thì không được đứng dậy, không được rời đi”.
Thần Võ Tôn lạnh lùng nói.
“Vâng... Vâng... Vâng...”.
Mọi người gật đầu liên tục như gà con mổ thóc.
Két!
Lúc này, tiếng xe ô tô phanh gấp vang lên.
Sau đó một chiếc xe taxi dừng lại bên đường, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai xuống xe, đi thẳng về phía này.