Long Hằng từ khi sinh ra đã được anh trai Long Thiên Tử cưng chiều nên hắn không sợ trời không sợ đất, cho dù phạm tội, anh trai cũng sẽ đứng về phía hắn.
Đặc biệt là sau khi Long Thiên Tử trở thành thiên kiêu hạng nhất, Long Hằng được hắn bảo vệ lại càng vô pháp vô thiên. Ngoại trừ anh trai của mình, hắn không coi bất cứ ai ra gì.
Đừng nói là một nhà họ Thuỷ nhỏ ở Long Xuyên, ngay cả những cao thủ giấu mặt kia hắn cũng không để ý.
Nhưng hắn ta không bao giờ nghĩ rằng những người nhà họ Thuỷ trước giờ hắn chẳng coi bằng hạt bụi hôm nay lại dám giết hắn ta!
Có lẽ hắn chưa hiểu được rằng khi bị ép vào nước đường cùng, con người có thể làm bất cứ điều gì.
"Đừng! Đừng giết tôi! Đừng!"
Nhìn Thuỷ Thánh Võ lao về phía mình, Long Hằng hoàn toàn suy sụp và điên cuồng hét lên.
Tuy nhiên tất cả đều vô ích.
Đúng lúc này.
Bùm!
Một luồng khí tức điên cuồng ập vào như áp đảo núi non, biển cả.
Tất cả những người nhà họ Thủy vây quanh Long Hằng đều bị chấn động đến mức hộc máu và bay ra ngoài.
Ngay cả Thuỷ Thánh Võ đang tấn công cũng tạm thời bị đẩy lùi.
Ngước mắt nhìn lên.
Chính là ông già đó!
Ông ta không dừng lại mà tới gần Thủy Thánh Võ, trực tiếp giang hai tay ôm eo anh ta, đồng thời kêu to: "Thiếu gia, đi mau! ! "
Long Hằng hoàn hồn, lập tức quay đầu chạy như điên.
"Cút ra!"
Thuỷ Thánh Võ vỗ mạnh vào lưng ông già.
Phụt!
Ông già hộc máu, nhưng hai tay vẫn khóa chặt Thủy Thánh Võ. Khí tức của ông ta quấn quanh người Thuỷ Thánh Võ như dây leo, không chịu buông ra.
Thuỷ Thánh Võ điên cuồng đánh vào lưng ông già, mỗi đòn đều mang theo sức mạnh kinh người.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch….
Một âm thanh chói tai phát ra.
Lưng ông già bê bết máu, gãy mấy cái xương sườn, nội tạng cũng dập nát, sống dở chết dở.
Nhìn thấy cảnh này, nắm đấm của Thuỷ Thánh Võ chợt dừng lại.
Anh ta nhìn vào khoảng không.
Long Hằng đã biến mất không tăm tích, Thuỷ Thánh Võ lập tức thở dài: "Sao ông phải khổ vậy?"
“Nếu tôi không bảo vệ được thiếu gia, quay trở lại cũng chỉ có đường chết, vì vậy tôi chỉ có thể cố gắng hết sức!", ông già lầm bầm trong khi khạc ra máu.
"Nếu vậy thì chúng ta cũng đều có nỗi sợ hãi là thiên kiêu hạng nhất. Nếu đã vậy, ông hãy đi đi”.
Thuỷ Thánh Võ khàn giọng nói.
Ông già vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Thủy Thánh Võ: "Các hạ có thể thả tôi đi sao?"
"Giết ông cũng vô nghĩa, tôi cùng thiên kiêu hàng đầu đã kết thù. Kiểu gì hắn cũng sẽ tự mình tới Long Xuyên. Nếu như tôi đánh bại hắn, ông đương nhiên không dám làm gì tôi. Còn nếu tôi đánh không lại hắn, bị hắn giết, nhà họ Thuỷ cũng khó thoát khỏi bàn tay tàn độc của hắn. Ông sống hay chết cũng không thay đổi được gì, hà cớ gì không thả ông đi, coi như một chút tình người mà thôi”, Thủy Thánh Võ thở dài.
Nghe được lời này, ông giả tâm trạng phức tạp.
Ông ta lau đi vết máu trên khoé miệng, chắp tay trầm giọng nói với Thuỷ Thánh Võ: "Đa tạ Thánh Võ thiên kiêu!"
Nói rồi, ông ta quay người bỏ đi.
Ông ta không dám đi một mạch, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, tựa hồ lo lắng Thủy Thánh Võ đánh lén sau lưng.
Tuy nhiên, Thuỷ Thánh Võ chỉ ngồi xuống tảng đá bên cạnh mà không nói lời nào.
Ông lão yên lặng nhìn, đôi mắt già nua co giật, cuối cùng nhảy phốc lên, chạy trốn về phía xa.
Trận chiến này đã kết thúc theo cách như vậy.
Mọi người xung quanh đều thở dài.
"Sao không giết hắn đi cho thỏa nỗi hận? Nếu phái người đuổi theo, như vậy Long Hằng cũng không thể trốn được quá xa”, Lâm Chính bước lên phía trước nhẹ giọng nói.
"Không cần thiết!"
Thuỷ Thánh Võ thở ra một hơi, gượng cười nói: "Lâm thần y, lần này lại phải cảm ơn anh rồi!"
"Anh không cần phải nói lời cảm ơn. Mọi thứ dường như không diễn ra như chúng ta mong đợi. Tiếp theo, anh định sẽ giải quyết như thế nào?"
"Không biết, có lẽ trước tiên tôi phải đưa người nhà họ Thuỷ trốn khỏi nơi này!"
"Anh có thể trốn nhất thời, nhưng không trốn được vĩnh viễn. Thiên kiêu hạng nhất rất lợi hại, nhất định sẽ tìm được anh".
"Nếu như thật sự giấu không được, tôi sẽ tự mình đi Thánh Sơn, giao tính mạng cho hắn rồi cầu xin hắn tha mạng cho người nhà họ Thủy!"
Thủy Thánh Võ thở dài một hơi.
Sở dĩ Thủy Thánh Võ không đuổi theo Long Hằng, cũng không giết ông già kia là bởi vì anh ta không muốn làm tới cùng, cắt đứt tất cả đường lui của chính mình.
Bây giờ anh ta chỉ có thể cầu xin thiên kiêu hạng nhất ban phát cho mình chút lòng từ bi.