Cô gái áo trắng và cậu ấm kia đã nghe nói tới thần y Lâm từ trước.
Bọn họ biết người này y thuật siêu phàm, có thể gọi là đứng nhất đương thời.
Nhưng bọn họ không ngờ thần y Lâm không những có y thuật cao siêu, mà ngay cả bản lĩnh võ thuật cũng đáng sợ như vậy!
Người này… rốt cuộc là yêu nghiệt cấp bậc nào?
Hai người run rẩy, mặt không còn sắc máu.
Bây giờ tấn công cũng không được, lùi cũng không được, chỉ đành ngơ ngẩn đứng ngây ra tại chỗ.
Không lâu sau, cậu ấm kia mới phản ứng lại, vội nói: “Thần y Lâm, xin hãy giải độc cho chúng tôi, chúng tôi… chúng tôi sẽ không đối đầu với anh nữa”.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi biết lỗi rồi, thần y Lâm, xin hãy tha cho chúng tôi! Chúng tôi sẽ rời đi ngay, tuyệt đối sẽ không nói chuyện của anh với thiên kiêu hạng nhất”, cô gái áo trắng cũng hét lên.
Nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười, đi tới chiếc xe bên đường kéo cửa xe ra, ngồi thẳng vào trong.
Hai người lập tức căng thẳng.
Cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong thò đầu ra: “Hai người còn ngây ra đó làm gì? Lên xe đi!”.
Cô gái áo trắng và cậu ấm kia run lên, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ đành ngồi lên xe.
Lâm Chính đạp ga tiến thẳng đến sân bay.
Hai người vốn muốn vạch trần thân phận Lâm Chính, từ đó uy hiếp Lâm Chính lợi dụng cho mình.
Nhưng không ngờ bọn họ lại kéo chính mình vào.
Hai người vừa buồn phiền vừa tức giận, ngồi ở ghế sau lạnh lùng nhìn Lâm Chính, chỉ muốn lột da bẻ xương anh ra.
Nhưng giờ này bọn họ đã rơi vào tay Lâm Chính, dù có đánh lén giết chết Lâm Chính, độc trên người họ không ai giải được, sớm muộn cũng sẽ mất mạng.
Bây giờ giết cũng không được, không giết cũng không xong.
Hoàn toàn không còn đường nào để đi!
“Thần y Lâm, anh muốn thế nào? Rốt cuộc phải thế nào thì anh mới chịu giải độc trên người chúng tôi?”, cậu ấm hít sâu một hơi, hỏi.
“Chuyện này phải xem biểu hiện của hai người rồi”, Lâm Chính vừa lái xe vừa nói.
“Biểu hiện?’.
Hai người ngẩng đầu lên.
“Đúng, gần đây Dương Hoa thiếu nhân lực, hai người đi theo tôi làm việc đi. Nếu biểu hiện tốt, tâm trạng tôi tốt thì sẽ giải độc cho hai người, thả hai người đi. Còn nếu hai người vẫn muốn dùng âm mưu quỷ kế, vậy thì e là… hai người chỉ có thể chết trong tay tôi rồi!”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Một câu đơn giản lại như cọc băng đâm vào tim hai người họ.
Trong lúc nhất thời, cô gái áo trắng và cậu ấm đều cảm thấy tim mình lạnh lẽo, rất khó chịu.
Hai người nhìn nhau, có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ kinh hoàng trong mắt người kia.
“Tiêu rồi! Tiêu rồi!”.
Cô gái áo trắng hơi đau khổ thu mình lại.
“Đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô thoát khỏi bàn tay của thần y Lâm”, cậu ấm kiên định nói.
Nhưng cô gái không đáp lại.
Cậu ấm kia còn khó mà bảo vệ thân mình, nói gì cứu người khác?
Lâm Chính nhìn hai người lộ vẻ tuyệt vọng qua kính chiếu hậu, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng, lập tức đạp ga, xe ô tô chạy nhanh như bay đến sân bay.
Đến sân bay, Lâm Chính mua vé cho hai người họ, sau đó cùng đi máy bay về Giang Thành.
Ngoài sân bay, Mã Hải lái xe đến chờ sẵn.
“Chủ tịch Lâm, đi đường vất vả rồi”, Mã Hải cúi người. Khi thấy hai người cực kỳ chật vật ở sau lưng Lâm Chính, ông ta không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Chủ tịch Lâm, hai người này là?”.
“À, hai người này là đồ đệ mà tôi vừa thu nhận! Ông hãy gọi điện thoại cho Tần Bách Tùng, bảo bọn họ sắp xếp phòng cho hai người này ở học viện Huyền Y Phái”, Lâm Chính cười nói.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải lại cúi người, đã hiểu ra gì đó.