Phong Tiếu Thủy chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt lạnh lẽo như phủ sương.
Anh ta nhìn chằm chằm cảnh tượng trước cửa Dương Hoa bên ngoài cửa sổ sát đất, sau đó gầm lên đầy dữ tợn: "Thất bại? Không! Vẫn chưa kết thúc đâu! Cô tưởng tôi chỉ có chừng đó thủ đoạn thôi sao?".
Cô gái trong màn hình hơi sửng sốt, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, không nói gì.
Trước cửa Dương Hoa đã nhốn nháo.
Tất cả mọi người đều nhao nhao lên tiếng.
Có người xin lỗi vì trước đó đã sỉ nhục thần y Lâm.
Cũng có người tức giận chửi bới Phục Sinh Quái Thủ.
Âm thanh ồn ào như chấn động bầu trời.
Đúng lúc này, rất nhiều cảnh sát đến nơi, bọn họ vừa duy trì trật tự, vừa giải tán người dân.
Phục Sinh Quái Thủ nghiến chặt răng, siết chặt nắm đấm.
"Thưa ông...", cô gái bên cạnh có chút sợ hãi trước cảnh tượng này, không nhịn được khẽ kêu lên, dường như muốn khuyên ông ta rời đi.
Nhưng Phục Sinh Quái Thủ có thể cam lòng bỏ qua sao?
"Phiền ông nói với người của Tử Vực, tôi không có ý đối đầu với các ông, là các ông ép tôi cả thôi, nếu dừng tay tại đây thì sẽ không có chuyện gì, còn nếu vẫn gây phiền phức thì tôi cũng không dễ bị bắt nạt đâu", Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, bình thản nói với Phục Sinh Quái Thủ.
"Họ Lâm kia, cậu tưởng cậu thắng rồi sao? Cậu đừng có đắc ý! Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu!".
Phục Sinh Quái Thủ dữ tợn nói, sau đó xoay người gầm lên với đám đông đang ồn ào: “Xin quý vị chờ chút!”.
Mọi người im lặng hẳn đi.
Vô số cặp mắt ngước lên nhìn.
Cho dù là cảnh sát cũng không khỏi nhìn về phía Phục Sinh Quái Thủ.
Đám phóng viên hình như ngửi ra gì đó, chen chúc ùa về phía Phục Sinh Quái Thủ, chĩa ống kính về phía ông ta chụp lia lịa, suýt nữa nhét cả micro vào mồm ông ta.
"Ông Phục Sinh Quái Thủ, ông còn gì muốn nói sao?".
"Chuyện về tàn quyển, ông còn gì muốn phát biểu sao?".
"Tại sao ông lại nhất quyết đối đầu với thần y Lâm? Xin hỏi là ông đố kị với y thuật và tài hoa của thần y Lâm sao?".
Các phóng viên nhao nhao đặt câu hỏi, câu nào cũng sắc bén.
Phục Sinh Quái Thủ lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi không hề đố kị với thần y Lâm, cậu ta cũng không có gì để tôi đố kị cả. Sở dĩ tôi đứng đây vạch trần trò bịp của thần y Lâm là vì người này y thuật bất chính kém cỏi! Tôi không nỡ nhìn cậu ta làm hại chúng sinh!".
Ông ta vừa dứt lời, quần chúng vốn đang bất mãn lại càng giận dữ hơn.
"Ông dựa vào đâu mà nói y thuật của thần y Lâm kém cỏi?".
"Thần y Lâm tạo phúc cho người dân Giang Thành, còn nghiên cứu điều chế ra các loại thuốc đặc trị phổ độ chúng sinh, sao lại y thuật bất chính được?".
"Ông câm mẹ mồm đi! Tôi nói cho ông biết, ông còn dám vu oan cho thần y Lâm, có tin tôi đấm vỡ mồm ông không?".
"Câm miệng chó của ông lại! Từ đâu đến thì cút về đó đi!".
Vô số người lớn tiếng chửi bới, có người còn định chống đối sự ngăn cản của cảnh sát.
Hiện trường có chút mất khống chế.
Nhưng Phục Sinh Quái Thủ không chút hốt hoảng, lại lớn tiếng nói: "Nếu các người cảm thấy thần y Lâm có y thuật cao minh, vậy thì tôi sẽ thách đấu thần y Lâm tại đây! Tôi muốn thi y thuật với cậu ta! Xem rốt cuộc là thần y Lâm trong miệng các người có y thuật cao siêu, hay là Phục Sinh Quái Thủ tôi có y thuật trác tuyệt hơn!".
Phục Sinh Quái Thủ nói đến đây liền quay lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm, lạnh lùng quát: "Thần y Lâm, cậu dám nhận lời thách đấu không?".
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều vô cùng ngạc nhiên.
Còn các phóng viên lại càng kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Tin siêu hot! Tin siêu hot!
Đấu y!
Lại còn tường thuật trực tiếp tại hiện trường!
Đây sẽ là tin cực hot cực sốt dẻo!
"Lên đi!".
"Trời ạ, lại có người thách đấu! Hơn nữa thực lực của người này hình như không thể xem thường! Thần y Lâm dám nhận lời không?".
"Chắc chắn phải nhận lời rồi! Thần y Lâm, anh nhất định phải vả sưng mỏ tên này lên!".
"Thần y Lâm cố lên!".
Cư dân mạng trong phòng livestream đều nhao nhao cổ vũ.
Người dân đang có mặt cũng đổ dồn mắt nhìn anh.
Có mong chờ, có lo lắng.
Có người vô cùng tự tin về thần y Lâm.
Nhưng cũng có người cho rằng Phục Sinh Quái Thủ này có lai lịch thần bí, không dễ đối phó.
Nhất thời, mọi người lại càng chú ý cao độ.
Lâm Chính tiếp tục trở thành tiêu điểm của cả Giang Thành thậm chí là Long Quốc.
Nhưng anh lại im lặng không nói gì.
Phục Sinh Quái Thủ bật cười: "Sao đại thần y Lâm của chúng ta không nói gì thế? Lẽ nào... cậu sợ rồi?".
"Tôi không sợ, mà là đang suy nghĩ xem rốt cuộc trận đấu này có ý nghĩa gì không!", Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Ý cậu là sao?", Phục Sinh Quái Thủ nhíu mày.
"Tôi thắng ông thì chẳng được lợi lộc gì, nhưng thua ông lại bị thân bại danh liệt! Tại sao tôi phải đấu y với ông chứ?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
"Cậu... Nói vậy là cậu vẫn sợ?", Phục Sinh Quái Thủ cắn răng nói.
"Ông cứ coi như tôi sợ ông đi! Mời ông về cho! Tôi nghĩ công đạo ở lòng người, mọi người sẽ hiểu cho tôi thôi", Lâm Chính bình thản đáp.
Phục Sinh Quái Thủ lập tức nổi giận.
Nếu ông ta cứ thế đi, không những phải chịu nhục, mà còn khó ăn nói với bên Tử Vực.
Nhiệm vụ của ông ta chính là khiến Lâm Chính thân bại danh liệt, ngã khỏi thần đàn, thịt nát xương tan, sao có thể cứ thế đi được chứ?
"Thần y Lâm, phải thế nào thì cậu mới chịu thi với tôi?", Phục Sinh Quái Thủ lạnh lùng nói.
"Tôi không có hứng thú với ông, nếu ông có thể khiến một người khác ra mặt, thì tôi sẽ thi với ông", Lâm Chính bình thản đáp.
"Ai?", Phục Sinh Quái Thủ vô thức hỏi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn về phía phòng Tổng giám đốc của công ty Lôi Lực ở bên kia đường.
Phong Tiếu Thủy đang đứng trước cửa sổ sát đất không khỏi nín thở.