TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2966 "CÙNG MỘT SÀN ĐẤU?"

Mọi người chứng kiến cảnh tượng này thì đều hiểu ra.

Tử Vực đã thua.

Thua một cách thảm hại.

Sự trừng trị mà bọn họ lấy làm kiêu ngạo, khi thi triển với thần y Lâm, mới được một bước đã thất bại.

Phong Tiếu Thủy chẳng nói chẳng rằng, ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt tái nhợt.

Châu Ngải vô cùng mừng rỡ, lập tức cầm lấy micro hô lớn: "Tôi tuyên bố, người giành chiến thắng của cuộc thi này là thần y Lâm!".

"Hay quá!".

"Thần y Lâm!".

"Thần y Lâm!".

"Thần y Lâm!".

Các khán giả đang có mặt đều nhốn nháo cả lên.

Bọn họ hò reo ầm ĩ tên của thần y Lâm.

Có người còn kích động chạy khỏi chỗ ngồi, định xông lên sàn đấu ôm chầm lấy Lâm Chính.

Nhưng không chờ khán giả xông tới, các cảnh sát đã dẫn đầu xông tới trước, tung anh lên cao.

"Ấy? Các anh..."

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy đám đông kích động, anh chỉ đành mỉm cười bất đắc dĩ, mặc kệ bọn họ.

Ái Nhiễm lặng lẽ đi xuống, trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi.

"Cô Ái Nhiễm, cô không sao chứ?", người đàn ông tóc ngắn vội đi tới hỏi thăm.

"Tôi không sao", Ái Nhiễm lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lâm Chính ở trên sàn đấu, lóe lên tia sáng, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"Cô Ái Nhiễm, cô thấy châm thuật của thần y Lâm thế nào?", cô gái tóc đuôi ngựa mỉm cười hỏi.

"Tôi phải thu lại những lời đã nói lúc trước, châm thuật của người này quả nhiên bất phàm, bị trói tay bị che ngũ quan mà anh ta vẫn có thể dựa vào xúc giác để đoán được huyệt vị, đồng thời dùng lực truyền lực để châm cứu. Kĩ nghệ này phải nói là xuất quỷ nhập thần!", Ái Nhiễm khàn giọng đáp.

"Dựa vào xúc giác? Dùng lực truyền lực? Cô Ái Nhiễm, tôi không hiểu ý của cô lắm, vừa nãy trên sàn đấu, thần y Lâm không hề chạm vào cô mà, sao cô lại nói là dùng xúc giác chứ?", người đàn ông tóc ngắn nghi hoặc hỏi.

"Anh ta quả thực không chạm vào tôi, nhưng tôi và anh ta... cùng đứng trên một sàn đấu", Ái Nhiễm đáp.

"Cùng một sàn đấu?", người đàn ông sửng sốt, bỗng dưng nín thở, kêu lên thất thanh: "Cô Ái Nhiễm, chắc không phải ý cô là anh ta đã thông qua sàn đấu để cảm nhận mọi thứ về cô đấy chứ? Đây... đây là chuyện không thể!".

"Không có gì là không thể cả! Anh không thể tưởng tượng được cao thủ nắm bắt mọi động tĩnh xung quanh như thế nào đâu, nhất là khi tôi đứng cách thần y Lâm không đến một mét. Ở khoảng cách gần như vậy, mỗi hơi thở thậm chí nhịp tim của tôi, đều có thể thông qua hai chân truyền xuống mặt sàn. Đối với người bình thường thì tần số này gần như sẽ bị bỏ qua, nhưng đối với cao thủ cấp độ này lại là ngọn nguồn của tất cả thông tin, hơn nữa thông tin này là chính xác tuyệt đối", Ái Nhiễm nhỏ giọng nói.

Hai người nghe thấy thế liền đưa mắt nhìn nhau, vừa chấn động vừa không dám tin.

Thần y Lâm Giang Thành... thực sự mạnh đến vậy sao?

"Chuyến đi đến Giang Thành lần này không uổng phí chút nào", Ái Nhiễm trầm giọng nói, đứng dậy rời đi, bỏ lại hai người vẫn đang kinh ngạc.

Phong Tiếu Thủy im lặng ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Lâm Chính đang được vô số người xưng là anh hùng trên sàn đấu, đôi mắt gần như kết băng.

Anh ta bỏ mặc Phục Sinh Quái Thủ đang hồn bay phách lạc, nhanh chân rời đi, đến một góc cầu thang không một bóng người.

Phong Tiếu Thủy vừa lấy điện thoại ra định gọi đi, đã thấy điện thoại của mình rung lên, trên màn hình hiện lên dãy số mà anh ta không muốn nhìn thấy.

Phong Tiếu Thủy lập tức nín thở, chần chừ một lát rồi vẫn ấn nút nghe.

Nhưng người ở đầu bên kia không lên tiếng ngay.

Sau khi im lặng khoảng bảy tám giây, mới thốt ra hai chữ.

"Về đi".

Sau đó liền tắt máy.

Phong Tiếu Thủy lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, mặt mày ủ rũ ngồi phịch xuống đất...

Đọc truyện chữ Full