TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 2968 HÔM NAY ÔNG ĐỪNG HỎI RỜI KHỎI GIANG THÀNH”.

Bên trong và bên ngoài nhà thể thao chật kín người. Nếu không phải Từ Thiên cử thêm hàng trăm người tới mở đường cho Lâm Chính thì anh khó mà rời khó đó một cách dễ dàng.

Cả hiện trường sục sôi.Phục Sinh Quái Thủ rời đi cũng khó khăn. Giờ ông ta chỉ có một mình, không nơi nương tựa, cộng thêm sự việc lần này khiến rất nhiều người ở Giang Thành cho rằng là do ông ta gây ra nên khi ông ta ra khỏi hiện trường thì lập tức bị một đám người bao vây.

“Mẹ nó chứ! Chính là ông tới Giang Thành của chúng tôi gây sự phải không?”

“Thần y Lâm tốt như vậy mà bị ông làm thành ra như thế. Ông có còn là người nữa không?"

“Giờ chuyện của ông và thần y Lâm được giải quyết rồi nhưng chuyện giữa chúng ta thì chưa. Hôm nay ông đừng hỏi rời khỏi Giang Thành”.

“Đúng vậy! Đập đi”

“Đập!”, một vài người kích động kêu lên và lao về phía Phục Sinh Quái Thủ.

“Hả”, ông ta tái mặt.

Mặc dù ông ta có y thuật siêu việt nhưng võ kỹ thì không cao. Nhiều người thế này sao ông ta đấu lại được. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì vài người vệ sĩ ghì đám đông, đưa ông ta tới một chiếc xe bên đường

Phục Sinh Quái Thủ coi như thoát nạn.

“Cảm ơn các vị. Xin hỏi các vị là ai? Đại ân đại đức của các vị tôi sẽ không bao giờ quên”, Phục Sinh Quái Thủ thở phào, chắp tay nói.

“Không cần khách sáo, thần y Lâm bảo chúng tôi đưa ông ra", người lái xe đáp.

“Thần y Lâm sao?”, ông ta giật mình.

“Thần y Lâm đã nói rồi, chuyện nào ra chuyện đấy. Mặc dù lần này các người tới Giang Thành là để đối phó với anh ấy nhưng ông không phải kẻ chủ mưu. Thần y Lâm dặn chúng tôi đưa ông rời khỏi Giang Thành, giúp ông quay về Tử Vực”, người tài xế nói tiếp.

“Thật sao?”, Phục Sinh Quái Thủ trố tròn mắt, nhìn người tài xế bằng vẻ không dám tin. Có lẽ cả đời này ông ta chưa từng gặp kẻ địch nào đã thả mình ra lại còn giúp đỡ mình như thế.

“Thần y Lâm…rốt cuộc là người như thế nào vậy?”, Phục Sinh Quái Thủ lầm bầm. Ông ta nín một hơi thật sâu và nhắm mắt lại.

Đợi đến khi Lâm Chính về tới học viện thì Từ Thiên bỗng nhận được một cuộc điện thoại, sau đó ông ta bước tới cạnh anh báo cáo: “Chủ tịch Lâm, người ra khỏi Giang Thành rồi”.

“Ra rồi thì tốt”, Lâm Chính nói

“Chủ tịch…tại sao không cho người…”, đôi mắt Từ Thiên ánh lên vẻ âm trầm. Ông ta đưa tay ra dấu cắt ngang cổ.

Lâm Chính chỉ cười thản nhiên: “Không cần. Người này y thuật không bằng tôi, giết cũng có tác dụng gì. Ngược lại khiến ông ta nợ ân tình, biết đâu sau này lại có ích cũng không hay”.

“Nhưng tôi thấy người của Tử Vực ai cũng ngạo mạn, làm gì có chuyện họ nhớ ân tình”, Từ Thiên cười khổ.

“Cũng không phải vội”, Lâm Chính mrim cười, định nói gì đó thì đột nhiên tái mặt

“Từ Thiên, ông mau rời đi”.

“Chủ tịch Lâm sao thế?”, Từ Thiên tỏ vẻ nghi ngờ.

“Nhanh lên”, Lâm Chính hét lớn, đẩy Từ Thiên ra ngoài.

Đúng lúc này một đường sáng lóe lên lao về phía Lâm Chính. Lâm Chính vội vàng né tránh. Do qua đường đột nên anh phản ứng cũng không đủ nhanh, cuối cùng vùng cánh tay và vùng bụng bị dao rạch dài, máu tươi bắn ra.

“Cái gì?”, Từ Thiên sững sờ. Lâm Chính mặt tối sầm. Anh nhìn về phía trước. Có ba người đeo mặt nạ, mặc đồ đen đứng đó. Bọn họ cầm đao với sát khí hằm hằm.

Đọc truyện chữ Full