Nguồn áp lực đáng sợ quá. Ba người kia tái mặt, không dám khinh suất. Thật không ngờ một học viện cỏn con mà lại có nhiều cao thủ đến như vậy.
Thế nhưng bọn chúng không hề sợ hãi. Dù sao thì chúng cũng đại diện cho Tử Vực, đâu phải ai cũng có thể là đối thủ của chúng chứ?
“Lần này chúng tôi tới đây chỉ muốn giết thần y Lâm, những người khác tốt nhất đừng xen vào. Nếu không, đừng trách sao tôi không khách sáo?”, một người đanh mắt nhìn cô gái kia và lên tiếng.
“Vậy sao? Vậy thì tôi xen vào là cái chắc rồi. Các người định làm gì tôi à?”, cô gái lạnh lùng hỏi.
“Hừ, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Tôi nói cho cô biết, chúng tôi là người của Tử Vực. Nếu cô có gan đối đầu với Tử Vực thì cứ thử. Chỉ sợ cô lại hối hận thôi”, người này đáp lại.
“Tử Vực sao?”
Cô gái cười lạnh lùng: “Tôi còn tưởng ông hoàng bà chúa nào cơ, thật không ngờ là một đám rùa rụt cổ. Có gì phải sợ?”
“Cô nói cái gì?”, ba người kia tức giận, lập tức lao kiếm tới.
“Đồ chán sống”, cô gái vung tay, một luồng sức mạnh đổ xuống khiến mái ngói vỡ vụn. Ba kẻ kia không kịp phòng bị, chỉ vội lùi lại, quỳ phụp xuống đất, ngay cả đầu gối của chúng cũng bị nát, khó mà đứng dậy được.
Cơn đau mãnh liệt trỗi dậy khiến mặt chúng tái mét, mồ hôi túa ra. Nhưng lúc này thứ mà chúng bận tâm không phải cơn đau mà là sức mạnh tới từ cô gái kia.
“Cô…rốt cuộc là ai?”, ba người kia sợ hãi hỏi. Nguồn sức mạnh chèn ép quá khủng khiếp. Rốt cuộc đây là Đại Phật phương nào vậy?
Lâm Chính cũng thất kinh. Anh chưa từng thấy Thần Võ Tôn ra tay, nào ngờ bà cụ trông như ba 30 tuổi này lại đáng sợ như thế.
“Bản tôn không đổi tên đổi họ - Thần Võ Tôn Tử Phong”
“Nếu Tử Vực các người đủ gan thì cứ tới tìm tôi mà tính sổ. Có điều sợ rằng các người không được xem ngày mà tôi và Tử Vực đấu nhau đâu”.
“Cái gì? Thần Võ Tôn sao?”
“Bà là…Thần Võ Tôn?”, ba người kia tái mặt, để lộ vẻ sợ hãi.
“Thần Võ Tôn đại nhân, chúng tôi không biết nên đã mạo phạm tới bà, xin bà tha mạng”.
“Xin bà nể mặt Tử Vực mà tha cho chúng tôi”, ba kẻ kia nào còn vẻ cuồng ngạo nữa, chỉ biết run rẩy cầu xin.
Dù sao thì bà ta cũng khủng khiếp lắm, chỉ cần gây sự thôi là bà ta giết không từ một ai. Thế nhưng Thần Võ Tôn cũng không phải người không biết suy nghĩ. Tử Vực tồn tại nguồn sức mạnh như thế nào, cao thủ đông ra sao đương nhiên là bà ta biết. Bà ta có một mình, nếu mà đắc tội thì cũng sẽ gặp rắc rối không ít.
Thần Võ Tôn có phần do dự. Đúng lúc này Lâm Chính hừ giọng: “Vừa rồi các người có nói như thế đâu. Lúc các người định giết tôi thì tôi đã nói rồi, Thần Võ Tôn Đại Nhân ở đây, đừng có mạo phạm, các người còn hét lên “Cái gì mà Thần Võ Tôn! Bà ta tới cũng giết”, giờ thấy sự lợi hại của bà ấy thì lại lật mặt như lật bánh tráng thế? Các người đừng là những kẻ tiểu nhân. Một khi thả các người ra thì e rằng các người lại dụ cao thủ của Tử Vực tới báo thù mà thôi. Phải không?”
“Hả?”, ba người tái mặt.
“Các người dám sỉ nhục tôi à”, Thần Võ Tôn tức giận tung chưởng.
“Đại Nhân, đừng”, bà người kia không kịp phòng bị.
Rầm rầm…Tiếng hét vang lên, đầu ba người kia lập tức nổ tung, chết ngay tại chỗ.
Thần Võ Tôn hạ tay xuống, lẳng lặng nhìn ba cơ thể mất đầu, khí tức trên người ba ta giảm đi nhiều.
Đúng lúc này bà ta ý thức được điều gì đó bèn chau mày: “Không hay rồi, bị tên này lừa rồi”.