Trên đường về, Lâm Chính xem như đã biết vì sao Tam Trại lại đối xử với Cửu Trại như vậy.
Hóa ra là sau khi bà cụ Bạch đã có tuổi, nhường lại vị trí trại chủ, trại chủ mới của Cửu Trại không có tài cán gì, liên tục đưa ra quyết định sai lầm, dẫn đến thực lực của Cửu Trại không bằng trước kia.
Tam Trại nhắm đến vị trí dựng trại của Cửu Trại, cảm thấy đó là mảnh đất linh vận dồi dào, muốn Cửu Trại di dời khỏi mảnh đất ấy để Tam Trại bọn họ dọn tới ở. Nhưng Cửu Trại không chịu, thế là người của Tam Trại ghi hận Cửu Trại, chỗ nào cũng gây hấn.
Tam Trại trông coi vườn thuốc của Thiên Tính Gia, tài nguyên phong phú. Hơn nữa, những năm gần đây thiên tài trong trại ngày một nhiều, có thể gọi là cao thủ như mây, giữ địa vị vô cùng cao trong Thiên Tính Gia. Đương nhiên bọn họ không hề kiêng dè mà ức hiếp một Cửu Trại đã dần lụn bại.
Trại chủ Cửu Trại cũng không chịu được áp lực, đã suy nghĩ đến việc dọn đi.
Đổi lại là bình thường, Bạch Nan Ly sẽ không khiến mọi chuyện ra nông nỗi này. Nhưng chuyện này có liên quan đến Lâm Chính, anh ta không thể khoanh tay đứng nhìn, bất đắc dĩ mới làm chuyện lỗ mãng.
“Lần này đắc tội với Tam Trại nhất định phải nói cho bà nội biết, để bà đi bàn bạc với trại chủ. Thần y Lâm, anh tạm thời nghỉ ngơi đi, đợi yên chuyện chúng ta sẽ rời khỏi nơi này ngay lập tức”, Bạch Nan Ly hạ thấp giọng, sắc mặt không mấy tự nhiên.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
Bạch Nan Ly vội vã đi tìm bà cụ Bạch.
Quả nhiên chuyện vừa truyền ra, bầu không khí của Cửu Trại trở nên vô cùng căng thẳng.
Lâm Chính ở trong phòng nghỉ ngơi nửa ngày, nghiên cứu số cây thuốc đó.
Anh xử lý từng cây thuốc, gói thật kỹ, sợ sơ suất sẽ làm mất dược tính của chúng.
Đợi đến khi anh xử lý ổn thỏa thì đã mấy tiếng trôi qua.
“Ra ngoài đi dạo thôi!”.
Lâm Chính nghĩ, mở cửa ra ngoài đi dạo loanh quanh.
Nhưng anh chưa đi được mấy bước lại thấy nhiều người của Cửu Trại tụ tập ở trong sân.
Sân nhà lớn thế mà được lấp kín bởi mấy trăm người của Cửu Trại.
Lâm Chính hơi nghi hoặc, không khỏi tiến lại gần.
“Thần y Lâm, sao anh lại ở đây, mau về phòng nghỉ ngơi đi”.
Lúc này, Thẩm Niên Hoa nhìn thấy Lâm Chính ở phía sau đám đông, vội vàng đi tới, nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính hỏi.
Thẩm Niên Hoa thoáng biến sắc, sau đó nhỏ giọng nói: “Không có gì, thần y Lâm, anh về phòng trước đi, chiều nay tôi sẽ đặt vé đi Giang Thành, đến lúc đó hai ta quay về trước”.
“Bạch Nan Ly không đi cùng chúng ta sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Nan Ly… anh ấy phải ở lại xử lý chút chuyện trong trại mới có thể rời đi”.
“Có phải Tam Trại đến gây rối không?”, Lâm Chính lập tức hỏi.
“Thần y Lâm, sao anh biết chuyện của Tam Trại?”, Thẩm Niên Hoa ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện này vốn do tôi mà ra, sao tôi lại không biết?”, Lâm Chính lắc đầu, kể lại đầu đuôi sự việc.
Thẩm Niên Hoa im lặng, sau đó thở dài: “Bất kể chuyện này có liên quan đến thần y Lâm hay không thì cũng đã không thay đổi được nữa. Tam Trại luôn muốn giành đất của Cửu Trại chúng tôi, mấy năm nay, người của Cửu Trại luôn tránh Tam Trại không cho bọn họ có cơ hội gây chuyện, cuối cùng hôm nay cũng không tránh được nữa. Trại chủ quyết định sẽ xử phạt Nan Ly, đưa ra lời giải thích với người của Tam Trại. Theo quy tắc của thế gia, Nan Ly sẽ bị phạt roi, tổng cộng ba trăm cái, đợi người của Tam Trại đến thì sẽ thực hiện hình phạt”.
“Ba trăm roi?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Tránh ra cho tôi, tránh ra!”.
“Tất cả tránh ra cho tôi!”.
“Đừng cản đường, có nghe thấy không?”.
Lúc này, ngoài sân vang lên tiếng bước chân vội vã cùng tiếng la mắng.
Sau đó thì thấy một nhóm người đông nghịt bao vây ở phía ngoài sân của Cửu Trại.
Người của Tam Trại đã đến.
So với Cửu Trại, người của Tam Trại rõ ràng nhìn hoành tráng hơn, ăn mặc sang trọng hơn, khí tức cũng hùng hậu hơn.
Dù gì bọn họ cũng nắm giữ dược liệu của Thiên Tính Gia. Bọn họ có dược vật dồi dào hỗ trợ tu luyện, nâng cao thân xác, những người của Cửu Trại đã bị thế gia đẩy ra rìa này không thể so sánh được.
Đám đông tách ra, một nhóm nam nữ trẻ tuổi đi tới.
Dẫn đầu là một người đội mũ dài, trên mũ còn gắn lông vũ, trông có vẻ địa vị rất cao.
“Bạch Nan Ly đâu? Mau ra đây cho tôi!”.
Người đàn ông lạnh lùng quát lớn, giọng nói vô cùng giận dữ.