Lam Xung là ai cứ?
Đừng nói là người của Cửu Trại mà cả Thiên Tính Gia đều biết. Đó là một trong Thập Tam Anh của Thiên Tính Gia.
Thập Tam Anh của Thiên Tính Gia là 13 người trẻ có tu vi và thiên phú mạnh nhất. Lam Xung chính là cao thủ số một của Tam Trại.
Nếu không anh ta đã không ngó lo trưởng bối của Tam Trại, dẫn đám người Tam Trại tới đây đòi lại công bằng.
Bạch Nan Ly thì sao? Anh ta chẳng có danh tiếng gì ở Cửu Trại hết chứ đừng nói là đem ra so sánh với Lam Xung
Bạch Nan Ly và Lam Xung so kèo? Vậy khác gì tự chôn sống mình.
Không chỉ có mọi người nghĩ vậy mà ngay cả sắc mặt của Bạch Nan Ly trông cũng vô cùng khó coi. Anh ta nhìn Lâm Chính bằng vẻ bất lực.
“Thần y Lâm, tôi…chắc là không được đâu”, Bạch Nan Ly khẽ nói.
“Có tôi ở đây, anh sợ cái gì. Cứ đánh nhau với anh ta là được.Chẳng phải anh luôn cho rằng mình không có địa vị ở Thiên Tính Gia, là người mà chẳng ai để tâm sao? Trận chiến này, anh đánh cho nổi tiếng luôn đi”, Lâm Chính nói.
“Thế nhưng…”, Bạch Nan Ly do dự. Anh ta nhìn đám đông đang nhìn mình chăm chăm thì đột nhiên bặm môi, đứng dậy: “Thôi được, dù sao thì Bạch Nan Ly cũng chẳng mất gì, thử liều mạng một lần xem”.
“Liều mạng? Bạch Nan Ly, cậu cũng không xem lại mình là ai? Cậu lấy cái gì ra để liều? Huống hồ cậu làm vậy thì có nghĩa là Cửu Trại và Tam Trại sẽ trở thành hai phe đối lập, cậu muốn hại người của chúng tôi sao?”
Trại chủ Cửu Trại hừ giọng. Suy nghĩ của ông ta là muốn xoa dịu đám đông, cho dù Bạch Nan Ly có là vật hi sinh thì cũng không sao. Thế nhưng người của Cửu Trại có mặt thì không cho là như vậy.
“Trại chủ Cửu trại, ông nói vậy thì hơi quá rồi. Dù Nan Ly thắng hay thua, ít nhất cũng thể hiện thái độ của anh ấy với người Cửu Trại. Người của Cửu Trại chết đứng còn hơn sống quỳ. Ai sợ ai chứ”, một người đàn ông trung niên hô lên.
“Đúng vậy! Chết đứng còn hơn sống quỳ”.
“Chiến!”
“Chiến!”
“Chiến”
Người của Cửu Trại gầm lên với thái độ sống còn.
“Phản rồi, làm phản rồi! Các người tưởng tôi sợ sao? Chẳng qua tôi muốn tốt cho mọi người thôi. Thiên Tính Gia vốn là một gia đình, hà tất phải hãm hại lẫn nhau. Tôi cũng vì muốn bảo bệ cái gia tộc này”, trại chủ Cửu Trại mặt đỏ linh căng.
“Bảo vệ? Dựa vào cái gì để bảo vệ? Tại sao không phải là người của Tam Trại bảo vệ? Dựa vào cái gì mà người của Cửu Trại luôn chịu ức hiếp lại phải nhẫn nhịn?””
Đúng lúc này, một giọng nói già nua khác vang lên. Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Họ thấy một thanh niên đang dìu một cụ già.
“Lão thái quân tới rồi”
“Bái kiến lão thái quân”
Mọi người đồng loạt hành lễ. Bà cụ Bạch xuất hiện, dù là Lam Xung thì cũng không dám làm loạn, hắn khẽ cúi người: “Vãn bối Lam Xung bái kiến lão thái quân”.
“Hà tất phải giả tạo như vậy? Tôi nghe nói rồi, Tam Trại có không ít người muốn tôi chết sớm đấy”, bà cụ Bạch nhìn Lam Xung và hừ giọng.
Lam Xung chau mày: “Lão thái quân…”
“Đừng nói nhảm nữa. Nan Ly cháu muốn đánh hay không? Nếu không muốn thì chịu ba trăm roi này. Còn nếu muốn đánh thì dồn toàn lực, đấu với cậu ta một trận. Dù có thua thì cháu cũng là đứa cháu ngoan của bà”, bà cụ Bạch lên tiếng.
“Đánh ạ”, Bạch Nan Ly lúc này chẳng còn quan tâm được quá nhiều, anh ta hét lớn rồi bước ra.
“Bạch Nan Ly do anh tự chọn đấy nhé”, Lam Xung nén giận, bước tới bày ra tư thế sẵn sàng.
“Tới đi!”, Bạch Nan Ly hét lớn.
"Đừng có trách tôi đấy. Anh khiến em trai tôi bị thương, tôi phế anh cũng chẳng có gì là quá đáng cả”.
“Vậy phải xem khả năng của anh rồi”, Bạch Nan Ly hừ giọng.
“Đồ chán sống”, Lam Xung tức giận, tung ra một cú đấm. Luồng khí tức hùng hậu như một cơn gió điên lao về phía trước.
Đám đông vội tách ra. Mặt đất rung chuyển. Sức mạnh ngàn cân đổ tới.
Đòn tấn công đã giúp Lâm Chính hiểu được sức mạnh của những người nằm trong nhóm Thập Tam Anh.
Thực lực như vậy đúng là mạnh hơn Bạch Nan Ly rất nhiều.
Thế nhưng giờ Bạch Nan Ly đã có được đan dược do anh cung cấp nên thực lực cũng được tinh tấn lên rất nhiều, việc giết chết một Lam Xung cũng không có gì là khó.