“Khốn nạn…”
Lam Xung bặm môi, bò dậy, trừng mắt với Bạch Nan Ly. Mặc dù mới có hai chiêu nhưng hắn đã ý thức được sự đáng sợ lúc này của Bạch Nan Ly. Nếu còn đánh tiếp thì bản thân hắn không thể thắng được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Bạch Nan Ly mới đi có một chuyên trở về mà thực lực đã tăng mạnh như thế?
Lam Xung rất muốn bỏ đi. Nhưng nếu bỏ đi thì mặt mũi còn đâu? Hơn nữa hắn làm gì còn chỗ đứng ở Tam Trại.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lam Xung bèn gầm lên: “Tôi vẫn chưa thua, chúng ta chiến đấu tiếp”
“Vậy sao? Vậy thì tôi sẽ không nương tay nữa”, Bạch Nan Ly trầm giọng.
“Tốt nhất là anh đừng nương tay. Giết!”
Lam Xung gầm lên và tấn công một lần nữa. Nhưng đúng lúc này có tiếng nói vang lên.
“Được rồi đồ bỏ đi, cậu làm thể chỉ thêm mất mặt thôi”, dứt lời Lam Xung giật mình, vội vàng ngước nhìn. Hắn thấy một người có khuôn mặt tuấn tú, mặc áo màu lam nhảy tới.
Lại thêm một cao thủ nữa. Người đàn ông này có tu vi khá cao, cú nhảy của người này chẳng khác gì màn bay lượn của thần tiên, khiến ai cũng phải hô lên.
“Đó chính là Công Thâu Kỳ Lân".
“Anh Kỳ Lân tới rồi”.
“Ôi trời, người đứng vị trí thứ hai trong Thập Tam Anh sao lại tới đây chứ?”
“Anh ta định làm gì vậy?”
Đám đông cảm thán. Người của Tam Trại mừng lắm. Còn phía bên Cửu Trại thì sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“Lần này xong đời rồi. Lần này xong thật rồi”, Thẩm Niên Hoa tái mặt, lầm bầm.
“Người này là ai vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh Kỳ Lân, xếp thứ hai trong Thập Tam Anh là người của Nhị Trại, có điều anh ta vẫn còn một thân phận khác”.
“Thân phận gì?”
“Anh rể Lam Xung”.
“Anh rể sao?”
“Đúng vậy. Tháng trước, Công Thâu Kỳ Lân đã lấy chị gái của Lam Xung. Anh ta tới đây chắc chắn là để cứu viện cho Lam Xung chứ chẳng tốt đẹp gì?”, Thẩm Niên Hoa tỏ ra lo lắng.
“Anh rể, sao anh lại tới đây rồi”, sắc mặt của Lam Xung trông mất cả tự nhiên.
“Đồ vô dụng, cậu còn tư cách gọi tôi là anh rể sao?”, Công Thâu Kỳ Lân nói bằng vẻ vô cảm.
“Chẳng qua lo cậu khiến tôi mất mặt nên tôi mới tới đây. Quả nhiên, cậu chẳng được tích sự gì cả, đến cả một kẻ như Bạch Nan Ly mà cũng không thắng nổi. Tôi lấy chị của cậu là sai lầm lớn nhất cuộc đời này của tôi”.
Lam Xung tức giận nhưng biết thực lực và thân phận của đối phương nên đành phải cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Ai gây ra?”, Công Thâu Kỳ Lân liếc nhìn Cửu Trại bằng vẻ vô cảm.
Bạch Nan Ly hít một hơi thật sâu nhưng vẫn bước tới: “Là tôi”.
“Tốt”, Công Thâu Kỳ Lân gật đầu, đôi mắt đanh lại, cơ thể phóng nhanh như điện xẹt lao về phía Bạch Nan Ly.
Bạch Nan Ly tái mặt, vội vàng đỡ chiêu.
Bùm...Hai chưởng đánh va chạm. Sức công phá tạo ra sóng phóng ra xung quanh.
Rầm...Bạch Nan Ly bay bật ra sau phia sau, đập mạnh vào một tòa kiến trúc. Cơ thể anh ta bị thương nặng, khó mà đứng dậy được.
“Cái gì?” đám đông tái mặt.
“Đây là thực lực của Anh Kỳ Lân sao?”, Thẩm Niên Hoa sững sờ.
Dù Lâm Chính có cho Bạch Nan Ly dùng đan dược thì cũng không đỡ nổi một chiêu của hắn. Công Thâu Kỳ Lân quả thật đáng sợ.
“Người này đánh em tôi bị thương nên phải chết. Người đâu, lôi cậu ta quay lại đây, phê tu vi, cấm túc 10 ngày”, Công Thâu Kỳ Lân nói bằng giọng vô cảm.
“Vâng”, người của Tam Trại lập tức chạy về phía đống đổ nát.
“Dừng tay”.
Bà cụ Bạch đứng ra hét lớn: “Công Thâu Kỳ Lân, đừng hòng làm càn”.
“Bà cụ Bạch, bà tuổi cao rồi, tôi không muốn động vào bà nhưng bà cũng nên biết tính tôi. Nếu tôi mà ra tay thì dù là nam nữ già trẻ gì tôi cũng không ngại đâu. Hôm nay có bà ở đây nên tôi chỉ phế tu vi của Bạch Nan Ly thôi đấy, nếu không cậu ta mất đầu từ lâu rồi”, Công Thâu Kỳ Lân nói.
“Công Thâu Kỳ Lân, cậu đúng là kẻ vô thiên vô pháp. Đến tôi mà cậu cũng không coi ra gì đúng không? Nếu cậu dám động vào Nan Ly thì phải bước qua xác của bà già này trước đã”, bà cụ Bạch bặm môi.
“Bà tưởng tôi không dám?”, Công Thâu Kỳ Lân hừ giọng, hắn mặc kệ chỉ giơ tay lên tấn công bà cụ.
Vụt...Một luồng khí tức cực mạnh phóng ra, dội về phía bà cụ Bạch.
“Bà ơi cẩn thận”, Thẩm Niên Hoa sợ hãi lập tức lao tới chặn lại.
Sức mạnh của Công Thâu Kỳ Lân thì lại quá khủng khiếp. Dù nguồn sức mạnh chưa chạm tới thì Thẩm Niên Hoa cũng có thể cảm nhận được áp lực do nó tạo ra rồi.
Sợ rằng cô ta sẽ chết mất, mà không chết cũng bị thương nặng
Cô ta nhắm mắt, chờ đợi. Đúng lúc này thì...vụt. Một cơn gió mát lành thổi tới.
Thẩm Niên Hoa giật mình, vội mở mắt thì thấy một bóng hình xuất hiện trước mặt mình.
“Thần y Lâm”, cô ta kêu lên.