Cảnh tượng trước mắt vô cùng quỷ dị!
Chỉ thấy khói bụi mờ mịt dần tan đi, Lâm Chính không hề hấn gì xuất hiện trước mắt mọi người.
Anh đứng trên mặt đất vỡ nát, một tay chắp sau lưng, tay còn lại giơ cao bóp chặt lấy cổ Công Thâu Kỳ Lân.
Công Thâu Kỳ Lân ban nãy còn khí thế ngút trời nhưng giờ chẳng khác nào gà mắc tóc nằm trong tay Lâm Chính.
Toàn bộ khí tức của hắn đã bị áp chế, hoàn toàn không thể bộc phát ra được nữa.
Mọi người trợn mắt há hốc miệng, ai nấy không thể tin nổi, con ngươi như muốn rớt ra ngoài.
Đây là Công Thâu Kỳ Lân sao?
Đây là thiên tài kiệt xuất của Thiên Tính thế gia sao?
Hiện giờ… lại bị người ta xách cổ lên như gà…
“Không thể nào… không thể nào… chắc chắn đây là ảo giác, nhất định là như vậy!”, Lam Xung ngồi phịch xuống đất, mặt trắng bệch ra lẩm bẩm một mình.
“Anh Kỳ Lân… không phải đối thủ của người này sao?”
“Sao có thể như vậy? Rốt cuộc là có vấn đề gì?”
Ai nấy đứng như trời trồng như mất hồn.
Người Cửu Trại đã như vậy.
Cửu Trại chủ còn há hốc miệng, như thể có thể nuốt được quả trứng gà.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa cũng như mất hồn.
“Nan Ly, Niên Hoa, chàng thanh niên này đúng là phi thường. Đi theo cậu ấy có khi cuộc đời sẽ có nhiều khởi sắc hơn so với ở lại đây”, lúc này bà cụ Bạch cười ha ha nói.
Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly khẽ gật đầu, ánh mắt càng trở nên kiên định.
Công Thâu Kỳ Lân lúc này đã không còn sức để chiến đấu nữa.
Cổ của Công Thâu Kỳ Lân bị bóp mạnh đến mức biến dạng, khí công và khí mạch trên cơ thể đều bị áp chế. Giờ hắn chẳng khác nào động cơ bị rút khỏi nguồn điện, không thể xoay chuyển được gì nữa.
Hắn hô hấp khó khăn, trợn tròn mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt đang vô cùng bình thản trước mặt mình.
“Anh… anh rốt cuộc là ai…”, Công Thâu Kỳ Lân lắp bắp chất vấn.
“Tôi đã cho anh cơ hội! Là anh không chịu nghe lời! Công Thâu Kỳ Lân! Anh hết lần này đến lần khác xúc phạm tôi! Anh thực sự cho rằng đây là Thiên Tính thế gia thì tôi sẽ không dám giết anh sao?”, nói rồi vẻ mặt Lâm Chính thêm phần lạnh lẽo, đột nhiên dùng lực mạnh hơn.
Cổ Công Thâu Kỳ Lân giờ đã bị bẻ gãy.
Cửu Trại chủ thấy điềm không lành thì mặt thất sắc, vội vã quát lên: “Cậu làm gì vậy? Mau thả Anh Kỳ Lân ra!”
Nói rồi ông ta vội vã lao lên, giáng một chưởng vào Lâm Chính.
Lâm Chính cau mày, đưa tay phản chưởng.
Đoàng!
Cửu Trại chủ bị đánh bay ra ngoài.
Mặc dù thân là trại chủ nhưng tu vi của ông ta không cao, có khi còn chẳng mạnh bằng Bạch Nan Ly.
Thế nhưng Cửu Trại chủ vẫn chưa bỏ cuộc, lồm cồm bò dậy rồi chỉ vào Lâm Chính mà gầm lên: “Người của Tam Trại và Cửu Trại nghe lệnh, bắt hắn ta lại cho tôi! Bắt lại mau!”
Mọi người bàng hoàng giật mình, sau đó mới phản ứng lại. Người của Tam Trại lao về phía Lâm Chính, bao vây xung quanh.
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Lên! Bắt tên khốn ngoại tộc đó lại!”, Cửu Trại chủ lườm đám người kia, giận dữ gầm thét.
“Trại chủ! Người này ban nãy cứu bà nội Bạch, sao chúng tôi có thể lấy oán báo ân mà xuống tay với anh ấy?”, một người thanh niên Cửu Trại trầm giọng nói.
“Nhưng giờ hắn ta hại tộc nhân của chúng ta! Các người mù hết rồi hả?”
“Trại chủ! Là Công Thâu Kỳ Lân muốn tỷ thí với người anh em này. Nếu đã là một cuộc tỷ thí, sống chết phải dựa vào bản lĩnh mỗi người. Hơn nữa, người anh em này trước đó đã cho Công Thâu Kỳ Lân cơ hội, nhưng anh ta lại chọn đánh tiếp, vậy thì trách ai được nữa? Nếu không có người anh em này thì Cửu Trại chúng ta hôm nay đã mất hết danh dự rồi! Ông bảo giờ chúng tôi sao ra tay với người anh em này được?”
Một trưởng bối Cửu Trại bước lên trước, giận dữ nhìn trại chủ.
“Các người… làm phản rồi! Làm phản rồi! Đến mệnh lệnh của trại chủ các người cũng không nghe! Đúng là một lũ khốn! Khốn nạn!!”
Cửu Trại chủ tức muốn xì khói nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành nghiến răng: “Bỏ đi, các người không nghe lệnh, lát nữa tôi sẽ báo lại với bên trên, đợi bị trừng phạt đi”.
Nói rồi, ông ta lại một mình lao về phía Lâm Chính.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa không thể ngồi yên được nữa, hét lên một tiếng rồi lao tới giúp đỡ Lâm Chính.
“Hai chúng mày muốn chết rồi phải không?”, đám người Tam Trại giận dữ.
“Nếu không phải vì tôi thì anh ấy cũng không ra tay. Hiện giờ các người bao vây một mình anh ấy, làm sao bọn tôi có thể khoanh tay đứng nhìn?”, Bạch Nan Ly nghiến răng quát.
“Vậy được, hôm nay ba chúng mày chết chùm luôn đi!”
Người Tam Trại rít lên, lao về phía ba người họ.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn!”
“Dừng cả lại!”
Đúng lúc này, một giọng nói trầm đục vang lên.
Sau đó rất nhiều người của Thiên Tính thế gia lao tới.
Trên bầu trời cũng dập dờn những luồng khí tức khủng bố, hạ xuống bên ngoài Cửu Trại.
Mọi người run lên, vội vã dừng tay.
Đưa mắt nhìn ra xa xong, tất cả mọi người đều quỳ xuống lễ bái.
“Bái kiến tộc trưởng!”
Người đứng đầu Thiên Tính thế gia xuất hiện rồi!