Tộc trưởng Thiên Tính Gia nằm dưới đất, toàn thân co giật, nơi ngực máu thịt bầy nhầy, máu phun trào như suối, chỉ còn chút hơi tàn.
“Tộc trưởng!”.
Cuối cùng, một vị nguyên lão hoàn hồn lại, hét lên một tiếng rồi bổ nhào tới.
“Tộc trưởng!”.
“Mau gọi bác sĩ trong tộc tới đây! Mau!”.
“Mau cứu tộc trưởng!”.
“Mau gọi người!”.
Người của Thiên Tính Gia luống cuống tay chân vây quanh tộc trưởng, ai nấy sốt ruột đến mức chảy đầy mồ hôi.
Người hai bên dạt ra.
Bên phía Cửu Trại thương vong nặng nề, người nằm la liệt mặt đất.
Bọn họ thở hổn hển, nhân lúc Thiên Tính Gia còn chưa có thời gian tấn công mà mau chóng điều chỉnh.
“Các người còn nằm nghỉ làm gì?”.
Lúc này, Lâm Chính thở ra một hơi, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn: “Cùng tôi xông lên giết người đó, chuyện này sẽ kết thúc!”.
Tim nhóm người Cửu Trại thắt chặt.
Lâm Chính đi về phía trước, không chút do dự, toàn thân toát ra sát ý đáng sợ.
Người của Thiên Tính Gia căng thẳng.
“Cậu… Cậu làm gì vậy?”.
“Thần y Lâm! Tôi cảnh cáo cậu đừng có làm bậy! Nếu không… Nếu không, Thiên Tính Gia chúng tôi dù có dốc hết sức cũng sẽ không tha cho cậu!”.
“Bảo vệ tộc trưởng!”.
“Đừng để tên gian tặc đó đến gần!”.
“Bảo vệ tộc trưởng!”.
Mọi người hét lên, lãnh đạo cấp cao của Thiên Tính Gia xông tới xếp thành một hàng trước Lâm Chính, ai nấy đều rút đao kiếm ra, căng thẳng nhìn anh.
“Các người ngăn được tôi sao?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, nhét đan dược vào miệng, sau đó lại tấn công.
“Không ngăn được cũng phải ngăn! Thần y Lâm, cùng lắm Thiên Tính Gia chết chung với cậu!”.
Đám đông gào lên, đã coi thường cái chết.
Có thể đánh bại tộc trưởng Thiên Tính Gia, thực lực của Lâm Chính là không thể nghi ngờ.
Nếu anh dẫn dắt người của Cửu Trại tấn công, Thiên Tính Gia chắc chắn sẽ tổn thất nghiêm trọng, hậu quả không thể tưởng tượng.
Giờ phút này, người của Thiên Tính Gia như đứng trước kẻ địch mạnh.
“Cậu Lâm, hãy dừng tay!”.
Đúng lúc đó, một giọng nói già nua vang lên một cách to rõ.
Mọi người ngạc nhiên, ai cũng ngước mắt nhìn.
Một bóng người oai phong không biết đã đáp xuống tảng đá bên cạnh từ lúc nào.
Đó là một ông cụ ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mặt mày xanh xao, đầu tóc và râu rối bời.
Ông cụ trông giống như ăn mày, nhưng hai mắt lại rất sáng.
Ông ta nhìn Lâm Chính, chắp hờ tay, lên tiếng: “Cậu Lâm, mong cậu hãy bớt giận. Chuyện này là do người của Thiên Tính Gia không hiểu lễ nghi mạo phạm đến cậu, hi vọng cậu có thể cho chúng tôi cơ hội, tha thứ cho hậu bối không hiểu chuyện!”.
“Ông tổ? Đó là ông tổ sao?”.
“Ông tổ về rồi!”.
“Trời ạ, không phải ông tổ đã mất tích hơn ba mươi năm rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?”.
Người của Thiên Tính Gia vô cùng kinh ngạc, đồng loạt mở to mắt, sau đó quỳ xuống, đồng loạt hô to theo các nguyên lão.
“Bái kiến ông tổ!”.
“Ông tổ! Thiên Tính Gia đang gặp kiếp nạn lớn nhất trong một trăm năm trở lại đây, mong ông tổ hãy nhanh chóng ra tay diệt trừ tai họa, trả lại yên bình cho Thiên Tính Gia!”.
Trại chủ Cửu Trại béo ục ịch quỳ xuống gào khóc.
“Im miệng!”.
Ông cụ tức giận hét lên.
Trại chủ Cửu Trại run rẩy, không tin nổi nhìn ông cụ.
“Các người nghĩ tôi biến mất mấy chục năm nay là đi vui chơi ở bên ngoài sao? Các người sai rồi, tôi luôn ở trong Thiên Tính Gia! Tôi luôn theo dõi nhất cử nhất động của các người, luôn nhìn các người trở nên hống hách từng ngày, trở nên ngông cuồng mỗi ngày, trở nên đắc ý quên mình mỗi ngày! Các người nghĩ Thiên Tính Gia là vô địch sao? Có thể xem thường bất cứ ai trên thế gian này rồi sao? Hừ, Thiên Tính Gia là cái gì ở giữa đất trời rộng lớn này! Các người có ngày hôm nay đơn thuần là tự mình chuốc lấy!”, ông cụ chửi lớn.
Mọi người há hốc miệng, á khẩu không nói nên lời.