TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3016 "TÔI... MUỐN LIỀU MỘT PHEN!".

Chứng kiến sự thay đổi không ngừng của Thần Hỏa Tôn Giả, mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại, như gặp phải ma.

"Rốt... rốt cuộc là có chuyện gì vậy?".

Giọng nói của Nguyên Tinh cũng trở nên run rẩy.

"Chắc chắn thứ mà Tử Long Thiên ném ra có thể kích phát ma tính! Hiện giờ Thần Hỏa Tôn Giả sắp mất khống chế, mọi người hãy cẩn thận!", Lâm Chính đứng lên, khàn giọng nói.

"Kích phát ma tính?".

Ai nấy đều run lên.

Nhưng không chờ bọn họ nghĩ nhiều.

"Gào!".

Một tiếng rú vang khắp.

Sau đó liền thấy Cùng Đao lao về phía Nguyên Tinh, bổ nhào lên ông ta như một con dã thú.

Nguyên Tinh trở tay không kịp.

Cùng Đao đã há miệng cắn vào cổ ông ta.

"A!".

Nguyên Tinh hét lên thảm thiết, máu tươi ở cổ lập tức bắn ra tung tóe.

Ông ta cố gắng đẩy Cùng Đao ra, nhưng lúc này hắn bỗng khỏe lạ thường, dù ông ta dùng sức đến đâu cũng không thể đẩy được hắn ra.

Những người ở bên cạnh giật nảy mình, vội vàng xông tới kéo Cùng Đao ra.

Đến lúc khó khắn lắm mới tách được hai người ra thì cổ Nguyên Tinh đã bị giật mất một miếng thịt, máu tươi bắn ra, người cũng hấp hối.

Tào Tùng Dương vội vàng cầm máu cho Nguyên Tinh, nhưng miệng vết thương của Nguyên Tinh dính ma khí, nhất thời không thể cầm máu được.

"Mau đưa ông ta đến học viện Huyền Y Phái, những người khác giữ Cùng Đao lại! Cả Mạn Sát Hồng nữa!", Lâm Chính vội gầm lên.

"Mạn Sát Hồng?".

Ai nấy đều thót tim.

Chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé thấp lùn kia chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lúc này, khuôn mặt Mạn Sát Hồng vô cùng dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, nhìn rất đáng sợ.

Cô ta nhìn chằm chằm Thần Võ Tôn, tỏ ý thù địch rõ ràng, sau đó lao vút tới.

Thần Võ Tôn không hề khách sáo, giơ tay lên đánh cô ta.

Ầm!

Một luồng khí thế kinh thiên giáng từ trên trời xuống, nện mạnh vào người Mạn Sát Hồng.

Mạn Sát Hồng lập tức bị nện ngã lăn ra đất.

Nhưng cô ta không từ bỏ, mà điên cuồng giãy giụa, cố gắng đẩy khí thế của Thần Võ Tôn ra.

Lúc này, cô ta dường như sở hữu sức mạnh vô tận, dù là khí thế của Thần Võ Tôn mà cũng bị cô ta khẽ lay chuyển.

"Cái gì?".

Thần Võ Tôn kinh ngạc.

Mạn Sát Hồng từng bị thương, thực lực hiện giờ so với cao thủ đỉnh cao không bằng một phần mười.

Đứng trước Thần Võ Tôn, cô ta chẳng khác nào đứa con nít, tùy tiện là có thể giết chết.

Nhưng hiện giờ, cô ta còn làm rung chuyển cả sức mạnh của Thần Võ Tôn.

Thực sự khiến người ta quá kinh ngạc.

Ánh mắt của Thần Võ Tôn đanh lại, bỗng gia tăng uy lực của luồng khí thế.

Cuối cùng, Mạn Sát Hồng vẫn bị Thần Võ Tôn trấn áp được.

Nhưng ánh mắt Thần Võ Tôn không có gì là vui vẻ, mà nhìn sang bên cạnh.

Ở đó vẫn còn một bóng dáng! Lúc này đang bị Lâm Chính áp chế!

Nhưng chắc chắn anh sẽ không áp chế được bao lâu nữa.

Thần Hỏa Tôn Giả!

Mạn Sát Hồng sau khi hít phải luồng khí ý này, ma tính được kích phát còn có thể đánh tay đôi với Thần Võ Tôn.

Vậy Thần Hỏa Tôn Giả thì sao?

Sau khi hít khí ý này vào, sức mạnh của Thần Hỏa Tôn Giả cũng bắt đầu trở nên lớn hơn, tâm tính cũng dần mất khống chế.

"Thần y Lâm, tôi đề nghị cậu hãy mau rời khỏi đây đi! Chạy nhanh lên!".

Chứng kiến sự thay đổi dần dần của Thần Hỏa Tôn Giả, Thần Võ Tôn liền nhỏ giọng nói.

"Đây là Giang Thành, tôi có thể chạy đi đâu được chứ?".

Lâm Chính cắn răng đáp, sau đó ấn chặt Thần Hỏa Tôn Giả, muốn châm cứu cho ông ta để khống chế.

Đúng lúc này.

"Gào!".

Thần Hỏa Tôn Giả bất ngờ hất Lâm Chính ra, móng vuốt móc về phía tim anh.

Tốc độ và sức mạnh của móng vuốt vượt xa trước đó.

Lâm Chính thót tim, vội giơ hai cánh tay lên ngang ngực để đón đỡ.

Bốp!

Móng vuốt nặng nề va vào hai cánh tay.

Rắc!

Tiếng xương gãy bỗng vang lên.

Lâm Chính lùi lại mấy bước, suýt thì ngã nhào.

Sau khi đứng vững, hai cánh tay Lâm Chính đã gãy lìa, buông thõng bên người.

"Hả?".

Tất cả mọi người đều sợ hãi.

"Thần y Lâm!".

"Không... không thể nào! Thần y Lâm là cơ thể võ thần cơ mà, sao lại bị gãy xương chỉ với một đòn như vậy chứ?".

Nếu bọn họ trúng đòn thì chẳng phải sẽ tan xác sao?

"Gào!".

Thần Hỏa Tôn Giả lại phát ra tiếng gầm rú muốn thủng màng nhĩ, trên người còn bắn ra từng vân xoáy ma hỏa đáng sợ, cả người như một quả cầu lửa xông về phía Lâm Chính.

Lâm Chính biến sắc, vội vàng lùi lại.

"Bảo vệ thần y Lâm!".

"Chặn thứ này lại!".

Các cường giả của Dương Hoa không dám khoanh tay đứng nhìn nữa, lần lượt xuất chiêu đánh về phía Thần Hỏa Tôn Giả.

Nhưng lúc này, chiêu pháp của bọn họ đánh vào người Thần Hỏa Tôn Giả chẳng khác nào gãi ngứa, không thể khiến ông ta xây xước chứ đừng nói là chặn lại.

"Thương Lãng Điệp!".

Thần Võ Tôn quát lớn một tiếng, nhấc chân lên giẫm mạnh xuống đất.

Vù vù vù!

Từng luồng sóng lực lan tới, vỗ mạnh vào người Thần Hỏa Tôn Giả.

Ông ta hơi chậm lại một chút, nhưng vẫn tiến về phía trước.

Lâm Chính thấy thế liền lập tức lấy châm trị thương.

"Thần y Lâm, cậu còn không đi đi? Ma tính của ông ta đã được kích phát hoàn toàn, tiềm lực đã được giải phóng toàn bộ, bây giờ cho dù là tôi cũng khó mà chống lại Thần Hỏa Tôn Giả, cậu không đi thì chỉ có chết thôi!", Thần Võ Tôn ngoảnh sang, tức giận kêu lên.

"Tôi đi để mặc ông ta phá hoại nơi này, tàn sát người dân sao? Tôi đã nói rồi, đây là Giang Thành, tôi không thể đi đâu cả", Lâm Chính cắn răng đáp.

"Vậy là cậu muốn đâm đầu vào chỗ chết?", Thần Võ Tôn tức giận nói.

"Tôi... muốn liều một phen!".

"Liều? Cậu lấy gì để liều?", Thần Võ Tôn tức quá hóa cười, bị câu nói ngây thơ của Lâm Chính chọc cho bật cười.

Lâm Chính không nói gì, sau khi hai cánh tay lấy lại cảm giác, liền lấy chiếc hộp gỗ kia, mở nó ra.

Nhưng lần này, anh không vốc bột kia lên hít, mà kề nó vào miệng, ăn luôn số bột kia.

"Cái gì?".

Thần Võ Tôn sửng sốt.

Đọc truyện chữ Full