Ai nấy ngây người ra nhìn, đến mức quên cả hít thở.
Chỉ thấy Lâm Chính đang đứng trên đống đổ nát, toàn thân nổi đầy vết nứt như những con giun, máu tươi không ngừng rỉ ra, nhuộm đỏ người anh.
Hóa ra ánh đỏ kia là máu trên người Lâm Chính.
Một tay anh tóm chặt lấy Thần Hỏa Tôn Giả đã ma hóa, điên cuồng dùng sức. Tuy thân xác sau khi ma hóa của Thần Hỏa Tôn Giả còn cứng hơn kim cương gấp trăm lần, nhưng dưới sức mạnh tàn bạo lúc này của Lâm Chính, cũng dần trở nên biến dạng.
“Gào!”.
Thần Hỏa Tôn Giả không vẫn không chịu từ bỏ, ông ta không hề giãy giụa, mà giơ hai bàn tay lộ cả xương trắng đáng sợ ra, đâm mạnh vào người Lâm Chính.
Phập!
Bàn tay xương xẩu nhọn hoắt lập tức đâm vào người anh.
Nhưng Lâm Chính dường như không có cảm giác, anh không hề phản ứng, mà còn gia tăng sức mạnh ở tay, khiến cổ Thần Hỏa Tôn Giả biến dạng.
Thần Hỏa Tôn Giả rít gào, định tiếp tục tấn công.
Đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nhấc bổng ông ta lên rồi nện mạnh xuống đất.
Rầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Bụi bay mù mịt, mặt đất rung chuyển.
Thần Hỏa Tôn Giả khẽ gầm gừ rồi đứng dậy, định đẩy Lâm Chính ra, trên người còn bùng lên ngọn lửa đáng sợ.
Nhưng ông ta vừa đứng dậy, Lâm Chính liền phát ra một tiếng gầm giận dữ như muốn xé toạc linh hồn, nện một quyền về phía cánh tay đang giơ lên của Thần Hỏa Tôn Giả.
Vù vù vù…
Nắm đấm anh đánh tới còn tỏa ra một luồng lửa trắng toát.
Trước ngọn lửa trắng chói mắt này, ngọn lửa trên người Thần Hỏa Tôn Giả có vẻ vô cùng yếu ớt, không thể bì kịp được.
Hai ngọn lửa vừa va nhau, ngọn lửa của Thần Hỏa Tôn Giả lập tức bị nuốt chửng.
Bốp!
Một cú đấm nện xuống.
Rắc!
Một bên bả vai của Thần Hỏa Tôn Giả lập tức nát bét, ngọn lửa trên người ông ta cũng bị đánh tan.
Dường như Thần Hỏa Tôn Giả không biết đau đớn, tuy một cánh tay đã nát bét, nhưng ông ta lại lập tức giơ ngay cánh tay còn lại lên, chọc vào cổ họng Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính đang cơn điên cuồng không thèm tránh né, mà còn cắn mạnh vào cổ tay Thần Hỏa Tôn Giả rồi bất ngờ dùng sức.
Keng!
Hàm trên và hàm dưới va vào nhau còn đinh tai nhức óc hơn là sấm sét.
Sức mạnh tỏa ra từ hàm răng khiến cổ tay của Thần Hỏa Tôn Giả cũng nát bét.
“Cái gì?”.
Chu Huyền Long đứng ngây ra như phỗng.
Người của quân đoàn Long Huyền cũng há hốc miệng.
Mất đi hai cánh tay, dường như Thần Hỏa Tôn Giả không thể tiếp tục tấn công được nữa.
Còn Lâm Chính vẫn điên cuồng nện nắm đấm vào người ông ta.
Nơi cứng rắn nhất của Thần Hỏa Tôn Giả chính là cơ thể và đầu của ông ta.
Lần này, đòn tấn công của Lâm Chính không thể đánh nó nát vụn.
Ngược lại, Thần Hỏa Tôn Giả không ngừng ăn đòn của Lâm Chính nên càng ngày càng tức giận, nước mắt Ma Huyết đen sì trong đôi mắt cũng càng ngày càng nhiều.
Ông ta không ngừng gầm thét, ngọn lửa đen sì trên người cũng không ngừng sinh ra, sau đó hóa thành những hình hài như xúc tu, trói chặt lấy Lâm Chính.
Nhưng lúc này, Lâm Chính còn điên cuồng hơn cả ông ta.
Anh ra sức bóp cổ Thần Hỏa Tôn Giả, tay còn lại nắm chặt lấy những ngọn lửa xúc tu kia, kéo giật thật mạnh.
Phựt! Phựt! Phựt!
Những ngọn lửa đáng sợ này đều bị kéo đứt.
“A!”.
Thần Hỏa Tôn Giả lại gầm lên đầy giận dữ, trên người tỏa ra một ngọn lửa đen sì, định nuốt chửng Lâm Chính, thiêu anh thành tro bụi.
Nhưng Lâm Chính lại há miệng ra, nuốt chửng toàn bộ ngọn lửa này.
Dù Thần Hỏa Tôn Giả phát động ngọn lửa như thế nào cũng không làm gì được Lâm Chính.
Ngọn lửa chính là cao lương mỹ vị đối với anh.
Sự phẫn nộ trong mắt Thần Hỏa Tôn Giả càng ngày càng mãnh liệt hơn, chẳng còn chiêu pháp nào khác, ông ta liền cúi người, húc mạnh đầu mình vào đầu Lâm Chính.
Bốp!
Sức mạnh nặng tới mười vạn cân ập tới.
Lực văn rõ ràng đến mức có thể nghe thấy.
Nhưng sau khi va nhau, Lâm Chính bất ngờ lại húc mạnh đầu về phía Thần Hỏa Tôn Giả.
Rầm!
Sức mạnh lên tới gần trăm vạn cân bùng phát.
Đầu của Thần Hỏa Tôn Giả lập tức bật máu, phần trán cũng biến dạng, thần trí không còn tỉnh táo, suýt nữa thì ngất xỉu.
Ông ta lùi lại mấy bước, suýt nữa thì không đứng vững. Khi dừng lại được, đôi mắt đen sì nhìn về phía Lâm Chính đã lóe lên một tia hoảng hốt.
Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn.
Thần Võ Tôn đang dựa lưng vào tảng đá cũng trố mắt ra.
“Còn có thể… đánh như vậy sao?”.