TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3027 VÌ SAO CẬU ẤY PHẢI GIẾT ÔNG?”.

Ánh sáng chói mắt chiếu xuyên qua ô cửa sổ, chiếu vào mắt của Thần Hỏa Tôn Giả.

Ông ta gian nan mở mắt ra, đôi môi khô khốc phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

Ông ta cảm thấy cả người rã rời, tay chân không có cảm giác gì, đầu óc cứng giống như bị keo dán. Ông ta muốn nhớ ra điều gì đó, nhưng chỉ có thể nhớ được những đoạn rời rạc.

Cảnh tượng xung quanh khiến ông ta vô cùng hoang mang.

“Ông tỉnh rồi sao? Cảm giác thế nào? Có tốt hơn chút nào không?”.

Lúc này, một y tá có gương mặt búp bê đi vào, vừa rút ống trên tay Thần Hỏa Tôn Giả vừa cười hỏi.

“Cô là…”.

“À, tôi là y tá ở đây, ông có thể gọi tôi là Tiểu Yến”.

“Đây là đâu?”.

“Học viện Huyền Y Phái! Ông đã hôn mê tròn bảy ngày!”.

“Học viện Huyền Y Phái? Hôn mê bảy ngày?”.

Thần Hỏa Tôn Giả hơi sửng sốt, đột nhiên ông ta như nhớ ra điều gì, từng hình ảnh lướt qua trong đầu ông ta.

Đó là hình ảnh ông ta bị hành hạ giày vò ở Thiên Ma Đạo.

Những hình ảnh mà ông ta nhìn thấy khi không ngừng giãy giụa trong máu tươi, trong ngọn lửa, trong màn đêm vô tận đó…

“A!”.

Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên ôm đầu, đau đớn hét lên.

Y tá sợ hãi, vội vàng giữ chặt hai tay Thần Hỏa Tôn Giả.

“Ông không sao chứ? Ông đừng cử động, hai tay ông mới vừa lành lại, không được cử động mạnh. Ông chờ chút, tôi sẽ đi gọi bác sĩ!”.

Nói xong, nữ y tá chạy ra ngoài.

“Hai tay?”.

Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, giơ hai tay lên xem.

Lúc này mới phát hiện hai tay mình trắng nõn giống như da của em bé, óng ánh trong suốt.

Đây rõ ràng là cánh tay vừa mới mọc ra.

Gân xanh và huyết quản có thể nhìn thấy rõ ràng…

Giờ phút này, đầu óc ông ta lại lóe lên một hình ảnh.

Đó là hình ảnh khi chiến đấu với Lâm Chính ở Giang Thành.

Cảnh tượng khi chiến đấu ở Huyết Hải và Lư Sơn.

Đòn đánh dốc hết sức lực trong sự hủy diệt và nổ tung…

Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt.

Ông ta ngây ngốc nhìn hai cánh tay mình, lại nhìn căn phòng bốn bề trắng toát, mở to mắt.

Tất cả giống như giấc mơ.

“Ông ổn chứ?”.

Tần Bách Tùng mặc áo bác sĩ đi tới.

“Ông là ai?”.

“Tôi là Tần Bách Tùng, học trò của thần y Lâm”.

“Vậy à? Thầy ông đâu rồi?", Thần Hỏa Tôn Giả cất tiếng hỏi.

“Cậu ấy… Cậu ấy đi rồi”, Tần Bách Tùng trả lời vô cùng mất mát.

“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả kinh ngạc: “Cậu ta chết lúc nào?”.

“Không không, ông đừng hiểu lầm, đi không phải là ý đó, ý tôi là thầy đã rời khỏi Giang Thành rồi”, Tần Bách Tùng vội vàng giải thích.

Thần Hỏa Tôn Giả gật đầu: “Tôi biết ngay cậu ta không thể nào chết được!”.

“Nhưng lần này… thì không chắc…”, Tần Bách Tùng thở dài, kể lại việc Lâm Chính trúng Ma Độc, rời khỏi Giang Thành tìm cách giải độc.

Thần Hỏa Tôn Giả nghiêm nghị, im lặng không nói.

“Thầy đã nói với tôi nhất định phải chăm sóc cho ông, thời gian này ông không được rời khỏi đây, tốt nhất là tĩnh dưỡng ở đây một tháng, nếu không sẽ để lại di chứng. Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì nói Tiểu Yến gọi tôi”.

Tần Bách Tùng nói xong thì quay người rời đi.

“Đợi đã!”, Thần Hỏa Tôn Giả gọi.

“Còn chuyện gì sao?”, Tần Bách Tùng quay đầu lại hỏi.

“Nói tôi nghe, vì sao tên họ Lâm kia lại cứu tôi?”, Thần Hỏa Tôn Giả nhẹ giọng hỏi.

Tần Bách Tùng do dự, ngay sau đó lắc đầu: “Thầy biết ông sẽ hỏi như vậy nên đã nhắn tôi hỏi ông một câu: vì sao cậu ấy phải giết ông?”.

Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi.

“À đúng rồi, thầy còn dặn tôi đưa cho ông một món đồ, suýt nữa tôi quên mất!”.

Tần Bách Tùng lấy một vật từ trong túi ra đặt lên đầu giường, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Thần Hỏa Tôn Giả liếc nhìn, lập tức hóa đá.

Đó… chính là Tịnh Thế Bạch Liên!

Đọc truyện chữ Full