"Nói tới nói lui thì tất cả mọi chuyện đều do người này gây ra?”, Đại chấp sự lạnh lùng nhìn Lâm Chính và trầm giọng.
“Điều này cũng không thể trách Lâm Chính được. Anh ta không làm gì hết”, Ma Bình vội vàng nói.
“Thế nhưng cậu ta là người của Thiên Ma Đạo, vậy thì không nên ở lại thôn Ẩn Ma”, người kia quát.
“Đúng vậy, người của Thiên Ma Đạo cút khỏi thôn chúng tôi”.
“Cút đi”.
“Cút đi”.
Những người khác cũng gào lên.
“Câm miệng”, Tần Trác tức giận: “Mặc dù Lâm Chính là người của Thiên Ma Đạo nhưng cậu ta đã bị thiên ma đạo trục xuất, hơn nữa trước đó cậu ta còn cứu người của chúng ta. Cậu ta có ơn với chúng ta. Sao chúng ta có thể dùng ơn báo oán được?”
“Có ơn với thôn Ẩn Ma sao? Có ơn với ông thì có? Tần Trác ông tưởng chúng tôi không biết gì sao? Là do con gái ông ây sự, suýt nữa thì hại chết đám người Ma Bình. Ông còn mặt mũi mà nói thế à?”, ông Du hừ giọng.
Sắc mặt Tần Trác vô cùng khó coi: “Dù thế nào thì cũng phải để thôn trưởng chữa khỏi bệnh cho Lâm Chính rồi tính. Cậu ấy vì người của thôn Ẩn Ma chúng ta mà bị thương, đợi cậu ấy khỏi thì sẽ tự động rời đi thôi”
“Đợi khỏi sao?”
“Đúng vậy! Vừa nãy tôi đi gặp trưởng thôn rồi. Trưởng thôn cũng đã đồng ý để Lâm Chính ở lại thôn dưỡng thương. Lát nữa ông ấy sẽ đích thân tới trị thương cho Lâm Chính”, Tần Trách nói với ông Du.
Lâm Chính mừng lắm. Nói vậy thì mọi việc xem như thành công rồi. Xem ra ma độc của anh nhanh chóng được giải.
Nhưng đúng lúc này Đại chấp sự lại nói: “Tần Trác, tôi tới là vì nói cho ông biết trưởng thôn sẽ không tới đâu”.
“Cái gì?”, Tần Trác tái mặt.
“Mặc dù người này đã cứu người trong thôn, có ơn với thôn nhưng vẫn không thể phá bỏ nguyên tắc đã có được. Ý của mọi người là để người này nghỉ ngơi ở đây vài ngày là được. Những việc khác thì chúng ta đừng can dự nhiều vào làm gì”, Đại chấp sự nói bằng vẻ vô cảm.
“Nhưng cậu ta trúng ma độc, không sống nổi vài ngày đâu. Lẽ nào chúng ta trơ mắt ra nhìn ân nhân của mình chết mà không cứu? Nếu như vậy thì chúng ta và Thiên Ma Đạo đều mất nhân tính có khác gì đâu?”, Tần Trác vội nói
“Cậu ta chỉ có ơn với ông, không hề có ơn với thôn chúng ta. Nhưng ông đã nói tới nước đó thì tôi cũng không làm khó làm gì. Người này vốn gây chuyện, phải bị trừng phạt nhưng nể tình cậu ta cứu Tần Linh thì thôn Ẩn Ma cũng không truy cứu nữa”, Đại chấp sự quay qua nhìn hai bố con ông Du: “Lát nữa tôi sẽ đi lấy ít huyết cao để trị thương cho ông Du. Mọi người không cần lo lắng, chuyện này tới đây thôi".
Ông Du mừng lắm vội chắp tay. “Tất cả đều làm theo lời dặn của Đại chấp sự ạ”.
Đại chấp sự gật đầu, nhìn Lâm Chính: “Cậu ở đây dưỡng thương, đợi vết thương hồi phục thì lập tức rời khỏi thôn, ngoài ra tôi phải cảnh cáo cậu, phạm vi hoạt động của cậu là ở căn nhà này và phạm vi trong vòng một trăm mét. Đừng có đi xa hơn nữa, nếu không hậu quả tự chịu".
Lâm Chính đanh mặt, không nói gì.
“Tần Trác, cậu ta sẽ do nhà họ Tần phụ trách trăm sóc. Quy tắc thì ông biết rồi đấy, đừng vi phạm, cũng đừng làm khó tôi”, nói xong, Đại chấp sự phất tay đưa người rời đi
Lâm Chính thấy vậy thì ớn lạnh. Vốn tưởng sự việc sẽ vô cùng thuận lợi, giờ xem ra là do anh nghĩ quá nhiều.
Thôn Ẩn Ma quả nhiên có địch ý cực lớn với Thiên Ma Đạo. Thế nhưng anh vẫn đang có ma độc trên người, căn bản không thể làm gì khác.
“Đành phải dùng cách khác thôi”, Lâm Chính lầm bầm.