Nhìn chiếc thuyền bị cương khí bao quanh đang đang tiến về phía bờ, tất cả tộc nhân tộc Thiên Tính đều cảm giác khó thở.
Họ không thể ngờ rằng chiếc thuyền đầu tiên cập cảng không phải chiếc thuyền đến cứu mình.
Chỉ thấy trên chiếc thuyền đi đầu có một người đàn ông mặc áo bào màu xanh, tóc xanh đang nhìn về phía những người trên bờ với gương mặt hung tợn.
Khi chiếc thuyền đến càng gần bờ, trên người ông ta toả ra một luồng điện quang rất mạnh.
"Cổn Thiên Lôi?", Nhị trại chủ ngẩn người lẩm bẩm.
Vụt!
Lúc này, người đàn ông kia đột nhiên bật mình nhảy lên không trung đến độ cao hàng nghìn trượng, sau đó vẫy tay một cái.
Đoàng đoàng!
Một đạo sấm sét đáng sợ phóng ra từ bàn tay của ông ta, như thể điện long vừa quét qua nơi đó rồi giáng xuống bờ sông.
Bùm bùm bùm bùm....
Nơi mà dòng điện quang đi qua không ngừng phát ra những tiếng nổ.
Đột nhiên, tia chớp lóe lên, đá văng tung toé, nửa vách đá vỡ vụn, người trên vách đá điên cuồng tháo chạy. Nhưng vẫn có người bị hất tung rơi xuống dòng sông phía dưới.
"Mau rút lui! Rút lui! Giữ trại!"
Nhị trưởng thôn hét lên một cách thê lương.
"Rút!"
"Rút lui!"
Người của tộc Thiên Tính hét lên và hoảng sợ rút lui.
Nhưng vào lúc này.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm....
Một loạt tiếng nổ khác vọng đến từ xa.
Mọi người đều giật mình.
"Âm thanh này. . . hình như là từ trước trại truyền đến?" Ngũ trại chủ sững sờ nói.
"Chẳng lẽ là. . . " Nhị trại chủ tựa hồ nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt đột ngột biến đổi.
"Nhị trại chủ! Không ổn rồi! Đám phản đồ Trấn Trầm Hổ bắt đầu phát động tấn công chúng ta. Trong số chúng xuất hiện rất nhiều cao thủ, hơn nữa tựa hồ là đến từ Thánh Sơn!! Người của chúng ta ngăn cản không được!"
Một tộc nhân vội vã chạy tới, dùng hết sức hét lên.
"Cái gì?"
Khuôn mặt của tất cả các trại chủ đều biến sắc.
Như vậy, tất cả các mặt đều đã bị tấn công.
Phải làm thế nào bây giờ?
Người tộc Thiên Tính chẳng khác nào đàn kiến đang bị nướng trên bếp lửa, điên cuồng chạy qua chạy lại.
"Mọi người đừng hoảng, nhanh chóng bố trí lực lượng! Phá vòng vây, thoát ra ngoài!", Nhị trại chủ đột ngột đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Phá vòng vây thì quá khó, chúng ta phải kiên trì chờ cứu viện, giữ lấy trại!", một trại chủ khác trầm giọng nói.
"Cố thủ chờ cứu viện? Chúng ta làm gì còn cứu viện nào?", Nhị trại chủ gằn giọng.
"Có! Còn cửu trại ở Giang Thành! Không phải chúng ta đã cử người tới xin cứu viện sao? Nếu Cửu trại mời được Lâm thần y tới thì có thể chúng ta vẫn còn hy vọng", trại chủ kia vội vã đáp.
"Lâm thần y của Giang Thành?"
Mọi người đột nhiên thở gấp.
Nhưng rất nhanh sau đó, Nhị trại chủ lại dội cho mọi người một gáo nước lạnh.
"Chỉ e là Lâm thần y không muốn ra tay tương trợ! Nếu ra tay thì sẽ là kẻ thù của Thánh Sơn! Vì chúng ta mà đắc tội với Thánh Sơn, có ai lại ngu ngốc làm như vậy chứ?", Nhị trại chủ trầm giọng nói.
"Không sai, ban đầu Lâm thần y còn bị tộc chúng ta sỉ nhục nhiều lần. Anh ta không tính toán đều là do nể mặt Cửu trại, nhưng làm gì có chuyện ra tay cứu chúng ta chứ? Chỉ cần không dậu đổ bìm leo đã là tốt lắm rồi", Tam trại chủ thở dài, bất lực nói.
"Vậy lẽ nào... hôm nay cả tộc Thiên Tính chúng ta phải bỏ mạng ở đây?"
Một cụ già quỳ xuống đất, nước mắt đầm đìa.
"Tộc trưởng bị Trấn Trầm Hổ mưu hại, linh hồn đã trở về trời, hôm nay là thời khắc sinh tử của tộc Thiên Tính. Chúng ta cùng nhau chiến đấu, mặc kệ kết quả như thế nào, sống cùng sống chết cùng chết!"
Nhị trại chủ cầm thanh đao của mình lên rồi gầm lên dữ dội.
"Được! Chiến thôi!"
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Mọi người đồng thanh hô vang trời và quyết chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Một lúc sau, lực lượng còn lại của tộc Thiên Tính bắt đầu lao về phía cổng trại, định lao ra phá vòng vây.
Nhưng ngoài cổng trại đều là quân phản loạn của Trấn Trầm Hồ, hơn nữa còn có một lượng lớn cao thủ của Thánh Sơn ngăn cản.
Nên đương nhiên không thể dễ dàng mà thoát ra.
Hai bên đánh nhau ác liệt, bất phân thắng bại.
Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.