“Con người chiến thắng thiên nhiên ư?”
Cổn Thiên Lôi sửng sốt, một lúc sau cười nói: “Dĩ nhiên tôi từng nghe câu này, nhưng nó chỉ là một câu nói đùa… ha ha ha…”
Lâm Chính không ừ hử gì, đánh bay hết sát lực trong người, đồng thời lấy Hồng Mông Long Châm ra, sử dụng Lạc Linh Huyết làm cho trạng thái cơ thể được nâng cao lên đến cực hạn.
Khí kình cả người anh hỗn loạn làm cho quần áo tung bay, kiêu ngạo đứng trên đỉnh cao nhất của trận pháp Cửu Thiên Huyền Lôi như một vị thần.
Đám mây sấm sét đáng sợ ở ngay trên đỉnh đầu anh, luồng sấm sét như có thể rơi xuống chém vào người anh bất kỳ lúc nào.
Nhưng anh không lùi bước mà nhìn chằm chằm luồng sấm sét, liên tục phóng thích sức mạnh.
Khí tức bao la tản ra xung quanh như một cuộn khói xanh, bao phủ lên trên sát khí đó.
Lúc này mọi người chỉ cảm thấy có một tấm ngọc lơ lửng trên đỉnh đầu mình.
Một đầu khác của tấm ngọc là đám mây sấm sét.
Lẽ nào thần y Lâm muốn khống chế sự tấn công của Cửu Thiên Huyền Lôi bằng cái này?
Thứ này có thể ngăn được sao?
Không ai biết được.
Thậm chí có nhiều người còn không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ ôm đầu ngồi xổm xuống đất run lẩy bẩy.
“Tổn công vô ích thôi, đến chết còn giãy giụa, ha ha ha…”, Cổn Thiên lôi bật cười, tỏ vẻ rất xem thường.
Bạch Nan Ly, Thẩm Niên Hoa, Trấn Trầm Hổ đều nhìn theo, cầu mong Lâm Chính có thể ngăn được thiên lôi này.
Thế nhưng sau khi đám mây sấm sét không ngừng giáng xuống, sức mạnh khiến người ta tuyệt vọng ngày lúc mạnh, mọi người cũng cảm nhận được rõ hơn.
Dần dần hy vọng vừa dấy lên của mọi người với Lâm Chính lại vỡ tan.
Sức mạnh này quá lớn.
E là mọi chuyện sẽ như Cổn Thiên Lôi nói, sức mạnh mà ông ta kéo đến không phải là sức mạnh của ông ta mà là sức mạnh của trời đất.
Cơ thể phàm tục làm sao có thể chống lại trời cao?
Ầm!
Một tiếng sét bất ngờ đánh xuống, giáng thẳng về phía tấm ngọc được kết hợp từ sát khí và khí kình vô tận.
Rầm!
Tấm ngọc chấn động dữ dội.
Xuất hiện từng vết nứt như mạng nhện.
Cơ thể Lâm Chính chống đỡ tấm ngọc run lên, sau đó nôn ra máu.
“Thần y Lâm!”
Thẩm Niên Hoa bên dưới hét lên.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, mặt xám như tro tàn.
Chỉ một đòn tấn công mà đã khiến phòng thủ của Lâm Chính thành ra như vậy… nếu thêm vài đòn tấn công nữa e rằng sẽ không còn gì.
Lôi lực của trời đất quả nhiên là không tầm thường, không thể so sánh được.
Đáng sợ quá.
Mọi người run rẩy.
Cổn Thiên Lôi cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng không phải ngạc nhiên vì lôi lực này mà là Lâm Chính.
“Tên này được… thế mà có thể đỡ được một đòn của thần lôi… quả nhiên rất lợi hại… tiếc là đỡ được một đòn không có tác dụng…”, Cổn Thiên Lôi suy yếu nhìn, nụ cười trên môi càng xấu xa.
Ầm ầm ầm!
Lúc này đám mây sấm sét lại hung hăng đánh xuống ba luồng sấm sét nữa.
Đồng tử Lâm Chính kịch liệt co rút, điên cuồng thu khí kình lại, sau đó lại phóng thích sát khí, bổ sung thêm tầng phòng ngự như tấm ngọc bên trên.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Ba luồng sấm sét hệt như ba lưỡi kiếm cong vút, chém mạnh xuống.
Tấm ngọc lập tức nứt vỡ biến thành mảnh vụn văng tứ tung, lôi lực hung hăng bao phủ khắp người Lâm Chính.
“Phụt…”
Cả người Lâm Chính run rẩy, nôn ra máu, da thịt hai cánh tay bị luồng sấm sét đánh trúng làm cho cháy đen, da thịt bị xé rách, quá khủng khiếp.
Nhưng… anh vẫn không rơi xuống đất mà cắn răng chống đỡ.
Sau khi ba luồng sấm sét đó kết thúc, anh lại cố sức ngưng tụ sát khí bị phân tán lại, xây dựng tầng phòng ngự mới.
“Cái gì?”
Thấy thế Cổn Thiên Lôi hoàn toàn ngơ ngác.