"Cậu... thật may mắn!"
Khuôn mặt Cổn Thiên Lôi mang theo vẻ ngưỡng mộ và chế giễu.
Ông ta ghen tị với những người may mắn, nhưng lại coi thường loại người này, trong mắt ông ta, may mắn không phải là thực lực, suy cho cùng, không ai có thể gặp may mắn trong suốt cả cuộc đời.
"May mắn ư?"
Lâm Chính hờ hững liếc nhìn ông ta: "Ông cho rằng tôi có thể đạt được Thiên Kiếp Lôi Thân là may mắn sao?"
"Chẳng lẽ không phải à?", Cổn Thiên Lôi khinh thường cười nói: "Thiên Địa Thần Lôi là loại sức mạnh đáng sợ đến mức nào, muốn hấp thu chuyển hóa thành năng lượng của mình, từ đó tạo thành Thiên Kiếp Lôi Thân thì cần phải vô cùng hiểu biết về Lôi Thuật, cần có thực lực bản thân cực mạnh, cần có cả trí tuệ, tích lũy kinh nghiệm và kỹ thuật!”
“Cả đời tôi tu luyện Lôi Thuật, ước mơ có thể đạt tới Thiên Kiếp Lôi Thân, nhưng mấy chục năm khổ luyện vẫn không được, mỗi lần rèn luyện để đạt tới Thiên Kiếp Lôi Thân, tôi chỉ có thể tăng thêm chưa tới 10% tiến độ. Mỗi lần tiến vào Thiên Kiếp Lôi Thân phải cần chuẩn bị trước cả năm năm. Tôi đã trải qua bốn lần, nhưng bây giờ tiến độ của Thiên Kiếp Lôi Thân còn chưa đến 30%! Tôi đã chăm chỉ cần cù như vậy, tu luyện suốt mấy chục năm lại không bằng khoảnh khắc chớp mắt của cậu! Nếu không phải là may mắn thì có thể là gì?"
Cổn Thiên Lôi hùng hồn nói, càng nói, ông ta càng mỉa mai, còn cười nhạo chính mình.
Sự đố kỵ và không cam tâm rất rõ ràng.
Ý nghĩa từng câu chữ cũng rất rõ ràng.
Ông ta thua Lâm Chính, không phải vì ông ta không đủ thực lực, mà vì số phận ông trời đã sắp đặt.
Tuy nhiên, Lâm Chính lắc đầu liên tục.
"Sai rồi, sai rồi...”
Cổn Thiên Lôi cười khẩy: "Tôi sai ở chỗ nào?"
"Đều sai hết, hơn nữa còn là sai lầm lớn”, Lâm Chính thờ ơ nói.
"Ồ?" Cổn Thiên Lôi cau mày, còn muốn nói thêm, nhưng Lâm Chính đã nói thẳng.
"Tôi thừa nhận Thiên Địa Thần Lôi quả nhiên rất phi phàm, có thể nói là sức mạnh linh hồn đất trời và sự ngưng tụ tất cả tinh hoa để tạo thành, cũng là sức mạnh trời sinh! Thế nhưng... sức mạnh này cũng không giết được tôi!"
"Không giết được cậu sao?", Cổn Thiên Lôi ngơ ngác.
"Đúng, không giết được tôi! Bởi vì sức mạnh của tôi cũng thuộc loại này!"
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó giơ tay lên, khẽ nắm lại.
Bùm!
Một ngọn lửa nhợt nhạt mênh mông bỗng bùng phát từ cơ thể anh, cùng với sát khí nguyên thủy nhất của tộc Ẩn Ma, hóa thành một cây cột màu trắng bay vút lên trời, xuyên thủng bầu trời.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ bầu trời dường như bị xuyên thủng bởi ngọn lửa trắng cao vút này.
Nhiệt độ tàn khốc bao phủ phạm vi cả trăm cây số.
Mọi người chỉ cảm thấy như đang ở trong một cái lò lửa khổng lồ, nhiệt độ của bản thân đã đạt đến cực hạn, chỉ cần Lâm Chính tăng nhiệt độ của ngọn lửa lên thì tất cả mọi người đều sẽ bị nướng chín.
"Đây là gì?"
Đôi mắt của Cổn Thiên Lôi mở to, vô cùng khó tin.
Giờ khắc này, dường như Lâm Chính có mối liên hệ với mặt trời và mặt trăng, cứ như sắp hòa làm một thể với trời đất!
Đây là loại sức mạnh huyền diệu gì? Loại năng lượng nghịch thiên khó tin gì đây?
"Dù loại sức mạnh của tôi cũng không thể làm lay động Thiên Địa Thần Lôi, tôi nghĩ thần lôi cũng khó mà giết được tôi nhỉ?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Chuyện này... chuyện này không thể nào... không thể nào...”, Cổn Thiên Lôi trợn tròn mắt.
"Mặc dù tôi bị thần lôi rất đánh rất nhếch nhác, nhưng thần lôi không giết được tôi, bị tôi hấp thu chỉ là vấn đề thời gian! Cho nên, tôi không dựa vào may mắn, mà dựa vào thực lực! Còn ông ông thể luyện được Thiên Kiếp Lôi Thân không phải vì không may mắn mà vì ông... quá kém cỏi! Hiểu không?", Lâm Chính nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Cổn Thiên Lôi sửng sốt, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời, đứng yên như pho tượng...