Thần Hỏa Tôn Giả tu luyện đến nay trước giờ luôn coi nhẹ sinh tử.
Theo ông ta thấy, chỉ cần mình bình yên vô sự, chỉ cần mình có thể kiếm được lợi ích, những thứ khác đều có thể hi sinh.
Con đường tu đạo vô cùng gian nan, lòng người khó đoán, để bảo đảm mình không bị tổn thương, Thần Hỏa Tôn Giả luôn tin theo một lý niệm: chỉ tin vào bản thân!
Ông ta không tín nhiệm bất kì ai, cũng không cảm thấy người tốt trên đời đều xuất phát từ đáy lòng.
Theo ông ta thấy, cái gọi là tốt cũng chỉ xuất phát từ mục đích nào đó.
Quan niệm này lâu dần đã khiến Thần Hỏa Tôn Giả càng ngày càng tư lợi.
Dù Lâm Chính nhiều lần cứu vớt ông ta, quan niệm này vẫn không thay đổi, nhưng sâu trong nội tâm cũng có chút gì đó chống đối.
Ông ta muốn tin Lâm Chính nhưng cũng chỉ giới hạn ở Lâm Chính, những người khác thì không đáng tin.
Bây giờ ông ta phát hiện, hình như quan niệm của mình có vấn đề.
Hóa ra trên thế giới này thật sự có người sẵn sàng bất chấp tất cả vì người khác…
Thần Hỏa Tôn Giả lặng lẽ nhìn anh.
Lâm Chính đã đứng ở trước mặt Quy Nhất.
Tấ cả mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Lúc này, Quy Nhất đã hút hết toàn bộ sức mạnh của bốn Thần Tướng kia.
Sinh khí của bốn vị Thần Tướng kia bắt đầu tán loạn.
Mạch của bọn họ đã vỡ nát, sinh mệnh bị thiêu đốt cạn kiệt, dù y thuật cao siêu cũng không thể cứu sống được nữa.
Bọn họ gian nan mở mắt ra, mang theo chút hơi tàn nhìn về phía Quy Nhất.
“Các sư đệ sư muội yên tâm, tôi sẽ mang theo ý chí của mọi người chiến đấu đến thời khắc cuối cùng. Dù thời gian chỉ còn lại một phút, nhưng chủ thượng đã giao sứ mệnh cho chúng ta, chúng ta nhất định phải hoàn thành!”.
Quy Nhất nói, giọng khàn đặc, sau đó giơ hai tay lên, lòng bàn tay có con sóng xanh biếc và ngọn lửa vô tận đang lay động.
Lâm Chính kinh ngạc.
“Bây giờ hãy hứng chịu sức mạnh của Thánh Sơn bọn tao đi!”.
Vẻ mặt Quy Nhất trở nên dữ tợn, đạp chân xuống đất.
Ầm!
Mặt đất mênh mông nứt ra, một bàn tay bằng đất khổng lồ vươn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhảy vọt lên trời cao, cách mặt đất nghìn trượng, tránh khỏi bàn tay đáng sợ đó.
Nhưng anh còn chưa kịp nghỉ lấy hơi.
Gào!
Một tiếng rồng gầm lại vang lên.
Khi nhìn lại.
Trên bầu trời u ám, một con rồng thần với năm móng vuốt được ngưng tụ bởi gió ập về phía anh.
“Thiên Lôi!”.
Lâm Chính hô lớn, thần lôi ập tới, nhưng lại xuyên thẳng qua con rồng bằng gió mà đánh vào tòa nhà ở phía xa.
Bản chất của gió là khí, không phải thực chất, sao có thể đánh tan cho được?
Ầm!
Rồng gió đáng sợ đánh mạnh lên người Lâm Chính.
Lâm Chính nôn ra máu, cảm giác ngực mình như sắp nổ tung, rơi từ trên cao xuống.
Ngay khi anh rơi xuống, Quy Nhất lại tung chiêu.
“Thần y Lâm, hãy cùng bọn tao xuống địa ngục, chôn chung với bọn tao đi!”.
Quy Nhất giận dữ gào lên, hai tay cùng vung ra.
Vù vù vù vù!
Mặt đất nứt ra, nơi vực sâu dâng lên ngọn lửa nóng cháy cùng sóng xanh lạnh lẽo.
Chúng một trái một phải tạo thành chiếc quan tài to lớn, nhốt Lâm Chính vào trong.
Lâm Chính vội vàng dùng dị hỏa bao bọc cơ thể đang rơi xuống của mình.
Ngọn lửa và sóng xanh này không phải nước và lửa của Thủy Ban Lan và Viêm Chân có thể so sánh. Nó là năng lượng được dung hòa từ toàn bộ sức mạnh của năm vị Thần Tướng, sức phá hoại lớn hơn sức mạnh của mỗi người bọn họ không biết bao nhiêu lần.
Một khi Lâm Chính rơi vào trong quan tài tạo thành từ nước và lửa, nhất định sẽ bị Quy Nhất luyện đến chết.
Phải làm sao đây?
Lâm Chính lo lắng.
Quan tài nước lửa càng đến gần, Lâm Chính cảm thấy uy lực của dị hỏa trên người anh càng trở nên yếu ớt, hoàn toàn không thể chống đỡ.
“Thần y Lâm, để tôi giúp cậu!”.
Thần Hỏa Tôn Giả đứng ngồi không yên, hét lên, sau đó chạy về phía này.
Lần này Lâm Chính không phản đối.
Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó, hét lên: “Tôn Giả dừng lại đi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt.
Lâm Chính đột nhiên cắn vào ngón tay của mình, nặn ra một lượng lớn máu, dùng sát lực bao bọc lấy nó rồi vẩy về phía nước và lửa.
“Hỏng bét!”.
Quy Nhất biến sắc.
Khi máu của Lâm Chính chạm vào nước và lửa, chiếc quan tài nước lửa trở nên mất ổn định, dường như sắp nổ tung.
Nhân lúc đó Lâm Chính hét lên điên cuồng, trên bầu trời một tia sét kinh thiên động địa bổ xuống, đánh thẳng lên người anh, đồng thời tất cả dị hỏa, sát lực và khí kình trong cơ thể cùng phóng ra.
Bốn loại thần lực bao bọc quanh người, ập về phía quan tài nước và lửa.
Ầm!
Một đám khói hình chữ thập lan ra.
Giang Thành chấn động.
Thần Hỏa Tôn Giả và Thần Võ Tôn đứng gần đó che mặt lùi lại, chống đỡ qua vụ nổ.
Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ánh sáng trắng lóa chiếu rọi khiến mọi người không mở nổi mắt.
Cứ kéo dài như vậy khoảng bảy tám giây mới biến mất.
Sau đó, trên bầu trời trút xuống trận mưa lớn.
Thần Võ Tôn và Thần Hỏa Tôn Giả khôi phục lại trước tiên, vội vàng nhìn về phía phát nổ.
Bấy giờ mới nhìn thấy cả công viên đã bị san bằng.
Lâm Chính ngã xuống đống đất đá, áo quần rách tả tơi.
Xương cốt trên người anh đã nứt gãy, khó mà di chuyển, nhưng anh vẫn còn thở, còn chưa chết.
Năm người đám Quy Nhất ở xa xa nhìn về phía này.
Mỗi một gương mặt đều tràn ngập tuyệt vọng và bi thương…